Hơn nữa cô gọi ông lão, mặc dù Kim Minh Quý và lão Ngô tự thừa nhận mình là một người lôi thôi lếch thếch nhưng tuyệt đối không đủ để bị gọi thành ông lão.
Cho nên...
Hai người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, lại nhìn Kim Hữu Tiền và Lạc Văn Thư ở bên cạnh, cùng với đứa bé vẫn luôn không lên tiếng, bỗng nhiên có chút nổi da gà.
"Cô gái trẻ, trò đùa này không buồn cười chút nào!"
"Dọa người là không đúng!"
Mặc dù hai người có chút tức giận, nhưng giọng điệu vấn rất tốt.
"Tôi không nói dối, muốn nhìn thử không?" Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa nâng tay nhỏ lên, ở giữa hai ngón tay kẹp một mảnh lá cây hẹp dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT