Lạc Tinh Dữ vẫn thức dậy sớm như ngày bình thường, kéo màn cửa sổ nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, sửng sốt một lát, rồi sau đó trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đạp dép đi ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Lạc Văn Thư, hưng phân kêu lên, "Mẹ ơi, tuyết rơi rồi!"
Trước kia Xuân Sơn cũng không có tuyết rồi, Lạc Tinh Dữ giống như phát hiện được một đại lục mới, không kịp chờ đợi muốn đi thăm dò.
"Mẹ ơi, con muốn đi chơi một chút!" Cậu bé nói, một đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Lạc Văn Thư.
"Được." Lạc Văn Thư gật đầu đồng ý, lại dặn dò, "Đi thay quần áo đi."
Lạc Tinh Dữ vô cùng hiệu suất, một lát đã thu xếp xong, cầm tay Lạc Văn Thư chạy thẳng xuống lầu.
Đại khái vì Xuân Sơn chưa bao giờ có tuyết rơi, cho dù bọn họ đã thức dậy rất sớm nhưng vẫn không phải là nhóm đầu tiên, gần đó đã có không ít người chơi tuyết rồi.
Lạc Tinh Dữ cúi người bóp một quả cầu tuyết trong trong tay, đi bộ mang theo gió, bộ dạng tung tăng, nhìn ra được rất vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play