Nhớ đến chỗ này, Phương Đại Hào cũng đã nhớ ra.

"... Anh nhớ ra rồi!"

Lúc ấy cả một đại gia đình đều vô cùng tuyệt vọng, ba Lý Phong không biết nghe ai nói, thành phố Ngọc Hồ tỉnh Lân gần Xuân Sơn có một thấy tướng số rất linh, rất nhiều người bước chân vào quỷ môn quan đều cứu về được.

Dưới tình huống không có cách nào cứu chữa, thấy một hi vọng đều sẽ nắm bắt.

Lúc hai người Lý Phong và Vương Mai đang tuyệt vọng, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vội vả chạy đến thành phố Ngọc Hồ, đi đến tìm Hứa tiên sinh cứu mạng.

Buổi tối hôm đó, hai ông bà dẫn theo một ông cụ râu tóc bạc phê trở về, đối phương cũng không làm gì, chỉ là đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn một thời gian, miệng lẩm bẩm, nhưng giọng nói rất nhỏ, nghe không được, hình như trên tay còn làm ra vài động tác.

Sau đó Hứa tiên sinh liền rời đi.

Ngày hôm sau, bác sĩ của Phương Bằng nói cho hai vợ chồng Phương Đại Hào biết, tình huống của đứa bé bỗng nhiên chuyển biến tốt được một chút.

Vợ chồng Phương Đại Hào không mê tín, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Chẳng qua đúng là sau khi Hứa tiên sinh kia đến tình huống của Phương Bằng trở nên tốt hơn, nói thế nào cũng là điềm tốt, vì vậy nhà họ Phương chuẩn bị một phần quà cho Hứa tiên sinh.

Chẳng qua cái tên Hứa Đại Sơn rất bình thường, người một nhà đều không nhớ được, nhưng nhắc đến Hứa tiên sinh, lập tức nhớ ra.

Phương Đại Hào không nghĩ đến cách ba năm, rốt cuộc nhận được điện thoại của cháu trai Hứa tiên sinh.

Giọng điệu của anh ấy, nhất thời ôn hòa hơn lúc nãy rất nhiều: "Không biết lần này Tiểu Hứa tiên sinh gọi điện thoại tới là có chuyện gì?"

"Gọi tôi là Tiểu Hứa được rồi." Hứa Trạch Nhất vô cùng lễ độ, rồi sau đó tiếp tục nói tiếp, "Chuyện mà tôi muốn nói có chút đường đột với các người, nhưng xuy nghĩ rất lâu, tôi vẫn muốn nói ra."

"Trong bút ký của ông nội tôi có nhắc đến Phương Bằng đứa bé của nhà các người, nơi là tháng 8 năm nay, cũng chính là tháng này, Phương Bằng có thể gặp phải... Ừm... Một ít chuyện bất ngờ, các người phải vô cùng chú ý, trông chừng đứa bé cho kỹ, nếu không sẽ..."

Hứa Trạch Nhất nói đến đây, giọng điệu hơi chần chờ.

"Tóm lại chính là như vậy, tôi biết những lời này không được may mắn cho lắm, nhưng ông nội tôi đã đặc biệt ghi vào trong sổ ghi chép, tôi do dự rất lâu, vẫn quyết định gọi cuộc điện thoại này."

"Tôi đã nói xong, tin hay không, tùy các ngươi."

"Thật ngại quá, đã trễ thế này còn làm phiền."

Sau khi xin lỗi lần nữa, Hứa Trạch Nhất cúp điện thoại.

Phương Đại Sơn nghe tiếng bíp từ đầu bên kia, nhìn người nhà ở xung quanh, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều rất kỳ quái.

Qua một lúc lâu, mới có người mở miệng.

"Là giả đi..."

"Nhưng Hứa tiên sinh kia là người thành phố bên cạnh, theo lý mà nói không thể biết Bằng Bằng xảy ra chuyện, hết lần này đến lần khác lại gọi điện thoại vào tối này..."

"Lại nói, lúc đầu chúng ta tặng quà đến, Hứa tiên sinh cũng không nhận, chúng ta cố gắng nhét nhiều lần, ông ấy mới nói, ông ấy ra tay cứu Bằng Bằng cũng không phải vì cầu tài, chẳng qua là hành thiện tích đức..."

Người một nhà đứng ở bên ngoài phòng bệnh quan sát, chồng nhìn vợ, con nhìn ba mẹ, dần dần ý thức được, tối nay Bằng Bằng xảy ra chuyện, có lẽ không phải là bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play