Trên đường trở về, vốn dĩ Tiền Tiểu Lệ muốn nói chuyện bùa bình an, nhưng thấy sắc mặt tái nhớt vẫn còn yếu ớt kia của Lạc Văn Thư, suy nghĩ một chút vẫn là thôi.
Không nghĩ đến Lạc Văn Thư lại lên tiếng, "Trong hai ngày này trạng thái của tôi sẽ không tốt lắm, phải qua mấy ngày nữa mới có thể vẽ bùa bình an."
"Nếu như hai người thực sự lo lắng như thế, vậy cố gắng ít đi ra ngoài, đặc biệt là vào ban đêm, đừng đi đến mấy nơi vắng vẻ gì đó, cũng đừng nói chuyện nhiều với người xa lạ, nếu như gặp phải thứ, chuyện gì làm cho mình cảm thấy không thỏa mái, không nên do dự, trực tiếp rời đi."
Tiền Tiểu Lệ nghe vậy, gật đầu đồng ý, "Cảm ơn đại sư đã nhắc nhở, tôi sẽ nhớ thật kỹ."
Kim Hữu Tiền lái xe đến dưới lầu nhà họ Phương, một nhà ba người đều xuống xe, đưa mắt nhìn một lớn một nhỏ lên lầu, sau đó mới rời đi.
"Mẹ ơi..." Sau khi đi vào nhà, Lạc Tinh Dữ nhìn thấy Lạc Văn Thư đi thẳng vào ghế nằm trước cửa sổ phòng khách, gần như là ngã xuống, cậu bé lo lắng gọi.
"Mẹ chỉ là hơi mệt mỏi một chút..." Giọng nói của Lạc Văn Thư rất nhỏ rất nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT