Đường Hoan có thể cảm nhận được hai loại virus đang ở trong cơ thể mình giao phong, càng ngày càng kịch liệt.

Đến cuối cùng, virus chữa trị chung quy vẫn chiếm cứ thượng phong.

Đường Hoan rõ ràng cảm nhận được, chính mình tựa hồ từng chút, từng chút một chút biến thành người.

Ở vị trí trái tim của cô, có một lỗ trống lớn.

Hoàn toàn bị xuyên thủng.

Đau đến lợi hại!

Lăng Trầm ôm cô, ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn phương hướng lỗ thông gió.

Anh thông minh như vậy, kỳ thật hẳn đã sớm biết, khi thuốc chữa trị được giao ra, tiểu sủng vật của anh sẽ chết.

"Lăng Trầm... Thực xin lỗi." Đường Hoan gian nan mở miệng nói.

Lăng Trầm chỉ lẳng lặng ôm cô, có nước mắt theo gương mặt cô trượt xuống dưới, nhỏ giọt ở trên người Đường Hoan.

"Ca ca không muốn nghe lời xin lỗi..." Thật lâu sau, rốt cuộc nghe được Lăng Trầm khàn khàn giọng, mang theo vài phần ủy khuất mở miệng “Về sau anh không bao giờ muốn dưỡng em, loại sủng vật không có lương tâm này nữa, rõ ràng anh đối với em tốt như vậy, nhưng em vẫn không chịu lưu lại bồi anh...”

Thời điểm nói lời này, giống như là hài tử đang giận lẩy.

Khóe môi Đường Hoan hơi hơi động.

Không phải cô không chịu lưu lại, mà tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, đã không còn cách nào lưu lại.

Đường Hoan chung quy vẫn rời khỏi thế giới này.

Thời điểm tay vô lực rũ xuống, Lăng Trầm cả người cứng đờ một lúc, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục ôm cô.

Chỉ là thấp giọng nỉ non một câu “Cha, con cùng người giống nhau, chỉ còn lại một mình...”

Người không từng trải qua cô độc sẽ vĩnh viễn không biết, một người muốn tiến vào trong lòng bọn họ có bao nhiêu khó khăn.

Nhưng chỉ cần có người phá vỡ hàng rào đi vào, ngốc tử cô độc đến cực điểm này liền sẽ đem ngươi trở thành duy nhất trên thế giới này.

Ta cho rằng sau khi gặp gỡ ngươi, từ nay về sau, thế giới sẽ trở nên phồn hoa náo nhiệt.

Chính là ai lại biết, nguyên lai ta chú định cô độc cả đời.

Sau khi mạt thế kết thúc ba năm.

Trong một gian nhà nhỏ rách nát, mấy nam nhân thô tráng ngồi ở cửa, một bên uống rượu một bên ăn đậu phộng.

Mà bên trong phòng rách nát thấp bé lại truyền đến âm thanh không quá hài hòa, nghe được làm người nhiệt huyết sôi trào.

Qua hồi lâu sau, lại có người đem quần kéo lên, âm thanh kim loại trên dây lưng va đập vào nhau.

Người trong phòng rốt cuộc mở cửa ra ngoài.

Cùng với biểu tình thập phần thỏa mãn mà đem tiền đã sớm chuẩn bị tốt giao cho những nam nhân đang ngồi ngoài cửa.

Hoắc Thủy hai tròng mắt sưng đỏ ngồi ở trên giường, ủy khuất mà nhìn những nam nhân đã từng là của mình đang ngồi ngoài cửa, chỉ cảm thấy bọn họ đã hoàn toàn trở nên không giống lúc trước!

Rõ ràng ở thời điểm mạt thế, bọn họ uy phong lẫm lẫm như vậy!

Nhưng vì cái gì chờ đến khi mạt thế kết thúc, bọn họ ngược lại thay đổi?

Lúc trước Mạc giáo sư bị quân đội giao cho Lăng Trầm, Hoắc Thủy liền mất đi một chỗ dựa lớn.

Nhưng tốt xấu còn dư lại Uông Dương!

Chính là thời điểm Uông Dương cùng tiểu đội dị năng giả ra ngoài thu thập vật tư, bất hạnh bị Licker gϊếŧ chết!

Hoắc Thủy có thể như thế nào?

Ở trong mạt thế, một nữ nhân kiều kiều nhu nhu, trừ bỏ được các nam nhân bảo hộ, còn có thể như thế nào?

Vẻ ngoài cùng dị năng hệ chữa trị của Hoắc Thủy ở trong mạt thế tuyệt đối không lo không có nam nhân chủ động lại đây làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ở trước khi mạt thế kết thúc, cũng đảo qua một đoạn ngày lành đại thu hậu cung, không biết xấu hổ mà cùng vài dị năng giả sinh hoạt bên nhau.

Nhưng sau khi mạt thế chấm dứt…

Ngày tháng lại không giống như trong dự đoán của mọi người, nhanh chóng trở lại quỹ đạo như vậy!

Rốt cuộc đồ vật chân chính khủng bố ở mạt thế, trừ bỏ tang thi, còn có nhân tâm.

Nhân tâm, mới là khởi nguyên của vạn ác chân chính!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play