5
Trần Cẩn Du tiến đến nắm lấy tay tôi.
“Trần tổng, xin tự trọng, người khác sẽ nghĩ anh là đoạn tụ đấy.”
Tôi quay lại giật tay hắn ra, mới phát hiện hắn đang nửa ngồi xổm, tay kia ôm bụng.
“Cậu chưa ăn tối à?”
“Tôi nhìn cậu suốt ba tiếng đồng hồ, lấy đâu ra thời gian ăn tối.”
Tôi biết Trần Cẩn Du bị đau dạ dày, không ăn là sẽ đau bụng. Tôi thở dài, thật không biết kiếp trước mình nợ gì hắn nữa.
Tôi đỡ hắn lên xe của mình, rồi đưa hắn đến bệnh viện. Đợi hắn vào kiểm tra xong, tôi liền lái xe rời đi.
Tôi đâu có nghĩa vụ phải đợi hắn, thời gian đó đủ để tôi gõ rất nhiều mã rồi.
Thực ra tôi không sống cuộc sống bận rộn như một lập trình viên bình thường. Tôi thường nhận những đơn thiết kế phần mềm qua mạng, chỉ cần cắm đầu vào máy tính ba, bốn ngày là đủ sống cả tháng.
Hiện giờ làm ở công ty chẳng qua là để chiều theo ý mẹ tôi, để tôi có cái tên trong hồ sơ, tiện bà kiếm người mai mối.
…
Hôm sau khi đi làm, trong ngăn kéo bàn làm việc của tôi có thêm một thẻ ngân hàng, kèm theo một mảnh giấy:
“Mật khẩu là ngày sinh của cậu.”
Chữ viết này tôi vẫn chưa quên được.
Cầm tờ giấy trên tay, tôi chìm vào suy nghĩ…
“Anh Cố, Trần tổng bảo anh lên văn phòng anh ấy một chuyến.”
Tôi thu dọn mọi thứ rồi bỏ vào ngăn kéo.
Tôi tự hỏi liệu Trần Cẩn Du sẽ nói gì với tôi.
Giải thích rằng tiền trong thẻ là tiền lương của tôi? Hay hỏi về mối quan hệ của tôi với Bạch Lộ? Hoặc là cảm ơn tôi vì đã đưa hắn đến bệnh viện?
Tôi đẩy cửa văn phòng ra, thấy Trần Cẩn Du đang ngồi trên ghế làm việc, chăm chú nhìn vào máy tính.
Hắn vẫy tay gọi tôi, tôi tiến lại gần hắn.
“Công ty S đã trả lại USB, cậu lấy đi.”
Được thôi, tôi đoán sai rồi.
Tôi dùng ánh mắt lướt trên bàn làm việc của hắn để tìm chiếc USB của mình.
“Đừng tìm nữa. USB đang cắm vào máy của tôi.”
Tôi sững người, liền nhìn vào máy tính của Trần Cẩn Du, chiếc USB của tôi đang cắm ở đó.
“Trần Cẩn Du, cậu bị nước vào não rồi à!”
Tôi kéo hắn ra khỏi ghế, ngồi vào vị trí của hắn rồi bắt đầu kiểm tra máy tính của hắn.
Quả nhiên, máy tính của Trần Cẩn Du bị nhiễm một loạt virus.
“Cậu thật sự ngốc hay ngu vậy?”
Tôi gõ bàn phím như bay, tiêu diệt hết virus trên máy của Trần Cẩn Du.
“Không phải còn có cậu sao?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu, hắn nghĩ là tôi làm việc chưa đủ.
May mắn là Trần Cẩn Du chỉ vừa cắm USB vào chưa lâu, tôi xử lý nhanh chóng, rồi khởi động lại máy tính. Sau đó tôi thấy hình nền màn hình khóa của hắn.
Đó là tấm hình chụp thời trung học, khi hắn ngồi trên đùi tôi chơi game, bị bạn học trêu chọc và chụp lại gửi vào nhóm ký túc xá.
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng hỏi hắn mật khẩu.
“Sinh nhật của cậu.”
Tôi liếc hắn với ánh mắt "tôi không có thời gian đùa với cậu", nhưng hắn không nói thêm gì. Tôi nhập ngày sinh của mình.
Khi dòng chữ "Chào mừng" hiện lên trên màn hình, lòng tôi nghẹn lại, nhưng tôi vẫn tiếp tục kiểm tra xem máy tính của Trần Cẩn Du còn virus nào sót lại không.
Sau khi kiểm tra xong, tôi trở về chỗ ngồi của mình, tò mò mở thẻ ngân hàng ra xem số dư.
Bảy chữ số? Một triệu?
Tôi biết công việc của mình không kiếm được nhiều tiền đến vậy, và tôi cũng không phải kiểu người hám lợi.
Nhưng nếu là tiền của Trần Cẩn Du, tôi sẽ giữ lại.
Vì hắn nợ tôi.
…
Trần Cẩn Du đột nhiên công khai scandal của Vương Tư Thụy với giới truyền thông.
Vương Tư Thụy không còn giữ được vị trí tổng giám đốc của công ty S, khiến công ty rơi vào tình trạng tê liệt.
Ngay lúc đó, Trần Cẩn Du tiếp quản công ty S, hoàn thiện chuỗi sản xuất và nghiên cứu của công ty gã.
Trong lòng tôi cảm thấy rất hài lòng với quyết định của Trần Cẩn Du. Dù sao thì ánh mắt mà Vương Tư Thụy nhìn tôi lúc đó, khiến tôi thấy buồn nôn.
Vừa tiếp quản công ty S, Trần Cẩn Du rất bận, tôi cũng vậy. Không chỉ phải tiếp tục chỉnh sửa hệ thống an ninh của công ty hắn, mà còn phải sửa cả hệ thống an ninh của công ty S vừa tiếp quản.
Hai tháng trôi qua như một cơn gió. Tôi vẫn sống cuộc sống theo quỹ đạo tự định sẵn của mình. Công ty của Trần Cẩn Du ngày càng lớn mạnh, công việc của tôi cũng nhiều hơn.
Nhưng còn lại một năm rưỡi nữa là hợp đồng sẽ hết hạn.
…
“Anh Cố, Trần tổng nói tối nay có tiệc, anh đi cùng anh ấy nhé.”
Tôi định từ chối, vì tôi cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu đồng ý.
Trần Cẩn Du không đi cùng tôi mà gửi cho tôi một định vị. Địa điểm cách công ty không xa lắm, tan làm tôi trực tiếp đi bộ đến.
Bình thường tôi không để ý đến những nhà hàng này, mãi cho đến khi đến cửa nhà hàng, tôi mới phát hiện nơi này khá lãng mạn.
Tầng thứ 18, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố N về đêm.
Từ xa tôi đã thấy Trần Cẩn Du, nhưng điều khiến tôi băn khoăn là tại sao lại chỉ có một bàn cho hai người, và tại sao một nhà hàng cao cấp như vậy lại chỉ có mỗi hắn.
Tiệc đâu?
“Hai người thì không phải là tiệc sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Nhà hàng này trông rất cao cấp, dù có chút giống nhà hàng dành cho các cặp đôi, dù chỉ có tôi và Trần Cẩn Du, nhưng nếu có thể ăn chùa một bữa từ hắn, tôi vẫn xem như là có lời.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì.”
Trần Cẩn Du nhìn tôi với vẻ mặt đầy thắc mắc:
“Cậu không biết hôm nay là ngày gì sao?”
Hôm nay là ngày gì? À! Hôm nay là thứ sáu! Là ngày cuối tuần sắp đến của tôi.
Thấy tôi không phản ứng, Trần Cẩn Du vỗ tay.
Ngay lập tức, tất cả đèn trong nhà hàng đều tắt.
Tôi và hắn nhìn nhau.
“Đừng lo, tôi đã bao trọn nhà hàng rồi.”
Một nhân viên phục vụ từ phía sau tôi đẩy một chiếc xe đến.
Trên xe là một chiếc bánh ba tầng sang trọng.
“Cậu thật sự quên rồi à? Hôm nay là sinh nhật của cậu. Trên bánh có đúng 28 ngọn nến, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, 28 tuổi.”
Bài hát sinh nhật vang lên trong nhà hàng, tất cả nhân viên phục vụ và Trần Cẩn Du cùng hát.
Tôi lúng túng và ngượng ngùng đến mức khi bài hát kết thúc, tôi vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Nhân viên đẩy xe bánh mở miệng nhắc nhở:
“Thưa ngài, hãy ước nguyện và thổi nến đi ạ.”
Ánh mắt đầy mong chờ của Trần Cẩn Du khiến tôi thấy rợn người. Tôi giả bộ nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện.
Mười giây sau, tôi đứng dậy và thổi tắt cả 28 ngọn nến chỉ trong một hơi.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, đèn trong nhà hàng cũng được bật lên, với tông màu vàng ấm áp tạo bầu không khí lãng mạn.
Nhìn chiếc bánh trên bàn, rồi lại nhìn Trần Cẩn Du, cuối cùng tôi chọn cách hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm vẻ đẹp của thành phố N về đêm.
Tôi thừa nhận, tôi thực sự đã bị cảm động.
Nhưng trước mặt tôi là Trần Cẩn Du.
Lúc này, trong lòng tôi như chính đôi mày của mình, nhíu lại và rối bời.
Tôi phải thừa nhận một lần nữa rằng tôi thật sự vô dụng.
Lần cuối cùng tôi mừng sinh nhật cùng ai đó, cũng là với Trần Cẩn Du.