Trình Tầm bị tiếng chuông đằng xa đánh thức. Nàng ngồi dậy, cởi bỏ áo ngủ để lộ ra thân thể thiếu nữ đang thời kỳ phát dục. Vừa qua sinh nhật tuổi mười ba, vóc dáng nàng đã bắt đầu cao lên mà vùng đất trước ngực cũng theo đó mà thấp thoáng nhấp nhô.
Nàng với tay lấy mảnh vải buộc ngực ngay trên đầu giường rồi quấn chặt lại, sau khi được quấn hai lớp khăn, cộng thêm lớp quần áo rộng thùng thình bên ngoài thì phần ngực nhìn qua cứ như một vùng đất bằng phẳng. Trình Tầm vỗ nhẹ lên ngực, sau khi xác định không còn sơ hở nào khác mới vừa lòng mà cong cong khóe môi.
Sau khi đổ nước nóng từ trong bình giữ nhiệt ra, nàng bắt đầu súc miệng rửa mặt, ngồi trước gương chải đầu búi tóc.
Gương bằng đồng thau tất nhiên không thể so sánh với gương thủy ngân ở tương lai, có điều mặt kính trơn nhẵn nên vẫn có thể phản chiếu hoàn toàn khuôn mặt nàng. Mày liễu mắt hạnh, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân.
Đáng tiếc là nàng không thể mang gương mặt này đi gặp người khác. Nàng cúi đầu kéo ngăn kéo lấy ra bút kẻ mày, tô đậm lên khiến nó trông thô hơn nhiều, sau đó lại cẩn thận thoa một lớp phấn đen lên mặt, trên tay, trên cổ cũng không bỏ qua, giống như việc bôi kem chống nắng ở kiếp trước, nàng vô cùng chăm chú mà nghiêm túc.
Chờ đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, Trình Tầm mới bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó đi thẳng đến sân viện phía trước.
Nàng đi hơi vội thiếu chút nữa đã đụng trúng một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi ở cổng bán nguyệt.
Người phụ nữ ấy chính là mẹ ruột của nàng ở kiếp này, bà họ Lôi.
Lôi thị lui về sau một bước, mỉm cười làm bộ tức giận nói: “Chạy gì chứ? Cẩn thận ngã bây giờ.”
Vừa lúc Trình Tầm đang muốn trả lời chợt nghe thấy tiếng chuông lại lần nữa vang lên, không giống lần trước, tiếng chuông lần này vô cùng dồn dập. Vẻ mặt nàng nhanh chóng thay đổi: “Mẫu thân, không nói nữa, con bị muộn rồi —— nếu trễ thêm chút là phu tử sẽ phạt con đấy!” Nàng còn chưa kịp dứt lời đã chạy đi nhanh như chớp.
Nàng vội vàng chạy như bay, vừa lúc bắt kịp tiếng chuông cuối cùng vào lớp. Trong lòng Trình Tầm tự nhủ “Nguy hiểm thật”, chỉ cần chờ phu tử không để ý thì lỉnh về chỗ ngồi là được rồi.
Thế nhưng ngay lúc nàng ngẩng đầu lên, đã bắt gặp vị phu tử trẻ tuổi anh tuấn trên tay cầm thước, lẳng lặng nhìn mình.
Vị phu tử đó không phải ai khác mà chính là nhị ca Trình Khải của nàng. Cha của bọn họ - Trình Uyên là hiệu trưởng của thư viện Sùng Đức này, sau khi Trình Khải trúng cử lại không tiếp tục tham gia khoa cử mà quyết định ở lại thư viện dạy học.
Thư viện có không ít phu tử nhưng người Trình Tầm sợ nhất lại chính là vị ca ca này.
Nhị ca Trình Khải mặc một bộ trường sam, mặt mũi có phần hơi giống với cha bọn họ. Hắn nghiêm mặt nói: "Lại đến muộn."
Trình Tầm lập tức phủ nhận theo bản năng: "Không phải, lúc học trò đến nơi thì tiếng chuông vẫn còn đang vang, vì thế không tính là đến muộn… Phải không ạạ?"
Tựa như muốn chứng minh cho lời nói của nàng, một tiếng “keng” lại vang lên, át đi âm thanh đọc sách lanh lảnh của học sinh truyền đến tai hai người.
Lớp học im lặng trong thoáng chốc lát.
Trình Khải trừng mắt nhìn nàng một cái, có chút không kiên nhẫn nói: "Còn không mau về chỗ ngồi! Đần ra đó làm gì?"
"A? Vâng vâng." Trình Tầm ngẩng đầu lên nở nụ cười thật tươi với huynh trưởng, ba chân bốn cẳng chạy đến vị trí phía sau ngay cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nàng mở giáo bản* ra đặt ngay phía bên trái bàn học, nhìn lướt qua một loạt sau đó bắt đầu đọc lên thành tiếng: “Núi cao thì có cây xu, còn nơi dưới thấp cây du mọc đầy. Áo quần ngài có nhiều thay! Chẳng hề mặc đến cất hoài một nơi*.”
*Giáo bản: sách giáo khoa thời xưa.
*Trích từ bài thơ “Trên núi có cây xu (Sơn hữu xu)” của Khổng Tử, bản dịch của Tạ Quang Phát.
Mấy bài này kiếp trước Trình Tầm đã thuộc lòng nên đời này chỉ cần ôn lại một chút là có thể đọc trôi chảy. Nàng không tự giác mà hạ thấp giọng đọc, ngược lại càng khiến tiếng vang trong bụng trở nên rõ hơn, từng hồi từng hồi như tiếng sấm.
Nàng lấy tay đè bụng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây liễu bên ngoài cửa sổ cành lá xum xuê tươi tốt, trong đó có một nhánh thật dài rũ xuống ngay bên song cửa không ngừng đong đưa qua lại trước mắt nàng, khiến suy nghĩ của nàng cũng theo đó mà bay lên.
Đây là triều Đại Chu nhưng lại không phải triều đại nhà Chu mà nàng quen thuộc. Lúc mới đến, Trình Tầm có thể dựa vào trình độ sản xuất phát triển của bọn họ mà phán đoán nơi đây có lẽ giống triều đại nhà Minh, thế nhưng dựa trên phong tục tập quán mà nói lại tương đối giống nhà Tống, tuy nhiên, nếu coi xong bản đồ lãnh thổ thì nơi đây hoàn toàn không giống bất cứ triều đại nào cả —— Sau nửa ngày suy nghĩ rối rắm, Trình Tầm đột nhiên thông suốt, đây còn không phải là triều đại hư cấu không có thật trong truyền thuyết sao?
Ông cố của nàng tự mình sáng lập nên thư viện Sùng Đức, đến đời ông nội và phụ thân nàng cũng là những đại nho nổi danh Đại Chu. Lúc Trình Tầm vừa mới mười tuổi đưa ra yêu cầu muốn đến thư viện nhà mình đọc sách học hành khiến trên dưới cả nhà đồng loạt phản đối.
Trong thư viện đều là nam, làm gì có con nữ tử đến đọc sách chứ?
Trình Tầm không còn cách nào khác, chỉ đành để lộ một vài tài nghệ nho nhỏ nhằm biểu hiện mình có thiên phú hơn người, đồng thời nàng cũng tỏ vẻ rằng mình tình nguyện cải trang thành nam nhi đến thư viện đọc sách. Thêm vào đó nàng nhất định sẽ thật cẩn thận, tuyệt đối không để cho người khác phát hiện.
Phu nhân nguyên phối của Trình Uyên mất sớm chỉ để lại hai nhi tử, sau đó ông tái giá cùng Lôi thị nhỏ hơn ông hơn mười tuổi, lúc U U ra đời, ông cũng đã bốn mươi.
Đứa con gái duy nhất ngày thường vẫn luôn ngoan ngoãn lanh lợi nên Trình Uyên không thể không thương yêu. Không đỡ nổi sự quấn quýt năn nỉ của nàng, lại thấy nàng quả thực có thể thông qua bài kiểm tra nhập học của thư viện, ông bèn gật đầu đồng ý.
Nhưng mà để có thể đến thư viện đọc sách, Trình Tầm phải hứa với ông ba điều.
Thứ nhất, không được để lộ thân phận nữ tử của mình.
Thứ hai, không được tiếp xúc quá gần gũi với đồng môn.
Thứ ba, đến thư viện đọc sách cũng chỉ là chuyện tạm thời, qua mấy năm nữa, đến khi nàng lớn hơn một chút thì không thể tiếp tục học ở thư viện.
Trình Tầm một lòng muốn đi học, lý nào lại không đồng ý? Nàng vui vẻ chấp nhận, còn tự đặt cho mình một cái tên giả lúc đi học là Trình Tầm. Dù sao cũng là nữ giả nam trang, đâu thể nào sử dụng cái tên Trình U U được? Vẫn là cái tên ở kiếp trước của nàng trung tính hơn một chút.
Ngày đầu tiên đi học, ông trời đã gửi tặng Trình Tầm một món quà to lớn, lúc vừa mới bước vào lớp học thì trước mắt nàng đột nhiên hiện lên biểu tượng của Tấn Giang, phía dưới biểu tượng hiện ra hai dòng chữ màu đen viết theo lối chữ Khải: Hệ thống được kích hoạt, đang lấy nội dung tiểu thuyết…
Lúc ấy Trình Tầm vô cùng bối rối, trước đó chỉ nghĩ rằng mình xuyên qua nhưng không ngờ là mang theo cả hệ thống xuyên qua! "Đang lấy nội dung tiểu thuyết"? Nàng xuyên sách sao? Nàng xuyên vào quyển sách quỷ nào vậy?
Nhưng cũng không quan trọng lắm, dù sao nàng cũng đã có hệ thống, có nội dung kịch bản, nàng chẳng có gì phải sợ cả.
Trình Tầm tự mình nghĩ ra viễn cảnh vô cùng tươi đẹp nhưng tiếc rằng câu "Đang lấy nội dung tiểu thuyết…" kia xuất hiện trước mắt nàng cũng đã ba năm trời, vẫn cứ đường đường chính chính cách mắt nàng ba mươi centimet như vậy, không chút thay đổi.
Nàng đi đến đâu, dòng chữ đi theo đến đấy nhưng nội dung lại không hề thay đổi.
Nàng có thể làm gì đây? Chỉ việc lấy nội dung tiểu thuyết đã mất tận ba năm, rốt cuộc quyển sách này là tác phẩm lớn tới cỡ nào vậy hả?
Đang lấy thì cứ lấy đi, ba năm này, Trình Tầm từ lúc đầu thấp thỏm lo lắng, hồi hộp mong chờ đến giờ đã biến thành giả bộ như nhìn không thấy dòng chữ kia nữa rồi. Dù sao người khác cũng không thấy được, hơn nữa sau khi nàng đến thư viện học tập thì vô cùng bận rộn.
Thư viện Sùng Đức nằm ngay dưới chân núi Lão Quân, bên cạnh dòng Song Tuyền, cách Kinh thành khoảng ba mươi dặm, lưng tựa non cao, đối diện làn nước biếc, phong cảnh vô cùng xinh đẹp. Người sáng lập thư viện - ông cố của Trình Tầm đã từng nói: "Sùng Đức trọng tài, học chân biết thực", ngoài dạy Tứ thư Ngũ kinh, tình hình chính trị đương thời, lịch sử, thi phú thì thư viện cũng có phu tử dạy về lễ nghi, âm nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung, thư pháp và số học*. Thế nên lịch học mỗi ngày của nàng đều kín mít, còn có thể không kín sao, từ sáng sớm tinh mơ lúc mặt trời vừa mọc, trước giờ ăn sáng đã phải tham gia buổi học sớm hết một canh giờ rồi.
*Sáu môn học trên được gọi là Lục thuật, là sáu kỹ năng cơ bản mà học trò thời xưa cần phải nắm vững, Lục thuật cũng là thuật ngữ chung nói về chương trình giáo dục của người Trung Quốc cổ đại.
Nàng thầm nghĩ thế này cũng không khác lắm so với tiết tự học buổi sáng ở hiện đại.
Vất vả lắm mới chờ đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, Trình Tầm khép sách lại sau đó theo chân đoàn người bước ra ngoài.
Đột nhiên vai phải của nàng bị người khác vỗ một cái, Trình Tầm quay đầu lại nhìn về phía một thiếu niên cao hơn nàng nửa cái đầu, hỏi: "Kỷ Phương? Huynh làm gì vậy?"
Kỷ Phương vừa mới mười bốn tuổi nên ngũ quan vẫn mang theo nét trẻ con, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, đồng thời nơi đuôi mắt thoáng hiện nụ cười như có như không. Hắn đặt tay lên vai nàng, cố gắng đè giọng xuống mức thấp nhất: "À, ta muốn thương lượng với đệ chuyện này. A Tầm, đệ nói xem chúng ta có phải là bạn tốt hay không? Đệ có cách nào đưa cơm nhà hiệu trưởng đến cho ta mỗi ngày được không? Ta sẽ trả công cho đệ, sau kỳ nghỉ* kế tiếp, ta sẽ trả cho đệ….”
*Thời xưa, theo thông lệ thì học trò được nghỉ mười ngày, còn gọi là nghỉ tắm gội.
Trình Tầm hất cánh tay đang đặt trên vai mình ra, đúng lúc đang muốn trả lời lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của nhị ca vang lên: "Trình Tầm, Kỷ Phương, các trò đang làm gì vậy? Kề vai bá cổ, còn ra thể thống gì hả!"
Trình Tầm âm thầm rùng mình, từ từ lùi về sau mấy bước tránh xa Kỷ Phương.
Không chỉ mình nàng sợ Trình Khải mà ngay cả Kỷ Phương cũng có vài phần sợ hãi vị phu tử trẻ tuổi này, hắn ngượng ngùng cười cười trả lời: "Không làm gì hết ạ, không làm gì hết."
Kỷ Phương có xuất thân vô cùng hiển hách, từ bé đã được nuông chiều, giờ bị người nhà ném vào thư viện Sùng Đức nên không khỏi vẫn còn đôi chút lười nhác, đã không ít lần bị phu tử dạy dỗ trách mắng, mấy chuyện này Kỷ Phương vẫn có thể cắn răng chịu đựng nhưng thứ làm hắn không thể chịu nổi chính là đồ ăn.
Đồ ăn trong thiện đường được chia làm ba loại gồm thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng, mỗi lần hắn ăn đều chọn đồ ăn thượng đẳng nhưng vẫn cảm thấy không nuốt nổi. Thế nhưng, Trình Tầm ngồi bàn sau thì khác, nghe nói đó là cháu bà con xa của hiệu trưởng nên mỗi ngày đều có thể dùng bữa cùng người nhà hiệu trưởng. Nếu có thể nhờ Trình Tầm mang theo chút đồ ăn đó đến chắc hẳn cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc, vừa mới mở miệng nói đến chuyện này đã bị Trình phu tử cắt đứt, Kỷ Phương chỉ có thể vội vội vàng vàng bỏ lại một câu: "Ta đến thiện đường trước đây" rồi nhanh chóng chuồn mất.
Để lại một mình Trình Tầm ngước mặt nhìn nhị ca cười.
Lúc này, mấy học trò khác trong học đường đã ra về gần hết, Trình Khải nhìn tiểu muội, nhíu nhíu mày nói: "Đi thôi!"
Tiểu muội đã bắt đầu trưởng thành, mấy năm nay đến thư viện cũng đã học được không ít nhưng nàng không tham gia thi trạng nguyên, đã đến lúc nàng nên rời khỏi học đường, trở về làm một tiểu thư yêu kiềukiều rồi.
Giờ phút này, Trình Tầm vẫn chưa biết suy nghĩ của nhị ca mình, nàng theo chân hắn đi xuyên qua con đường nhỏ trong rừng trúc, chỉ trong chốc lát, cả hai đã về đến nhà họ Trình.
Điểm tâm đã chuẩn bị xong xuôi, có cháo gạo kê, bánh nướng áp chảo và một vài món rau đơn giản. Trình Uyên, Lôi thị và cả thê tử Lư thị của Trình Khải cũng có mặt.
Trình Khải nhìn thoáng qua muội muội đang vùi đầu ăn cơm liền hạ quyết tâm thương lượng với phụ mẫu chuyện để muội muội thôi học. Có điều vào lúc hắn đang muốn mở miệng thì chợt nghe phụ thân nói: "Văn Sơn, hôm nay sẽ có học trò mới đến thư viện, là con trai bạn cũ của ta nên con quan tâm chăm sóc thằng bé nhiều hơn một chút."
Văn Sơn là tên tự của Trình Khải, hắn im lặng một hồi lâu, sau đó mới mở miệng trả lời: "Dạ." Tính cách hắn luôn ngay thẳng nên rất không thích làm mấy chuyện "quan tâm chăm sóc" này, đến thư viện học tập phải dựa vào bản lĩnh, chăm sóc cái gì chứ?
Trình Tầm cúi đầu chăm chú ăn cơm nên không để ý phụ thân và huynh trưởng đang nói tới chuyện gì. Thế nhưng nàng bỗng nhiên phát hiện dòng chữ trước mặt mình không biết đã thay đổi từ khi nào.
"Đã lấy xong nội dung tiểu thuyết."
Nàng trợn to hai mắt đồng thời tim cũng đập nhanh hơn vài phần.