Bên trong biệt thự
Nghe nói đây là một trong những biệt thự sang trọng nhất ở trung tâm thành phố A, cũng là nhà riêng của vị đạo diễn.
Phòng khách rộng lớn với trần cao, treo đèn pha lê mạ vàng lộng lẫy, trên tường là một bức tranh hoa súng nổi tiếng, lò sưởi cổ kính, sàn gỗ bóng loáng được trang trí với các món nội thất bằng gỗ quý, cả không gian như một lâu đài cổ mộng mơ và quý phái.
Khi cánh cửa mở ra.
Ngay tại lối vào, khách khứa phân tán khắp phòng khách với nhiều phong thái khác nhau: người thì lười biếng ngồi trên sofa đọc sách, người đứng ở quầy bar pha cà phê, người khác lại chăm chú ngắm nhìn tủ rượu.
Dù là ai, khí chất của họ đều toát lên vẻ tao nhã và cao quý, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp khiến người ta không muốn phá vỡ.
Nghe tiếng chuông cửa, mọi người đều quay đầu nhìn.
Khác hẳn với bầu không khí cao quý của họ, chàng thanh niên đứng ở cửa với dáng người mảnh khảnh, mặc chiếc áo sơ mi xanh nổi bật cùng nụ cười rạng rỡ làm xao động không gian yên bình ấy như một làn gió mạnh.
“Này, mọi người đều ở đây rồi nhỉ.” Giản Thượng Ôn đứng thẳng, dựa vào chiếc vali, giơ cánh tay mảnh mai trắng nõn lên vẫy chào: “Chào mọi người!”
Trong phòng im lặng vài giây.
Vì trước khi đến, các khách mời không biết danh tính nhau nên khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn, không ai giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là vài người đàn ông ngồi trên sofa, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Giản Thượng Ôn dường như không để ý đến bầu không khí vi diệu, bước vào thở phào nhẹ nhõm: “Bên ngoài nóng quá, vẫn là trong nhà mát mẻ hơn hẳn.”
Trên bàn gần đó có một cốc nước.
Giản Thượng Ôn chỉ vào cái ly, mỉm cười hỏi chàng trai nhìn có vẻ khó gần bên cạnh: “Tôi có thể uống không?”
Chàng trai mặc áo thun đen có kiểu tóc nhím bất giác sững người, không ngờ cậu lại nói chuyện với mình, nhưng vẫn gật đầu: “Cứ tự nhiên.”
Bầu không khí ngượng ngùng cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Giản Thượng Ôn cầm ly nước trên bàn, rót nửa ly và giơ chiếc cổ thon dài lên uống vài ngụm.
Khi đặt ly nước xuống, cậu mới quay sang nhìn người bên cạnh: “Cảm ơn nhé, tôi là Giản Thượng Ôn, còn cậu?”
Chàng trai tóc nhím không ngờ cậu lại tiếp tục bắt chuyện, nét mặt sắc bén khôi phục vẻ tự nhiên, giọng có chút lạnh lùng đáp: “Phỉ Thành.”
Giản Thượng Ôn lập tức nhận ra, đây chính là Phỉ Thành, nam thần thế hệ mới trong giới eSports, còn rất trẻ nhưng đã đoạt vô số giải thưởng lớn và có một lượng fan lên đến hàng triệu, gia đình lại giàu có, và câu lạc bộ mà cậu thi đấu cũng là sản nghiệp của gia tộc.
Người ta đồn rằng hắn thi đấu vì đam mê, và nhân tiện lấy quán quân mà thôi.
Lại thêm một công tử xuất sắc trong giới giải trí.
Nụ cười của Giản Thượng Ôn càng rạng rỡ, cậu khẽ cúi người, chìa tay ra để bắt tay: “Rất vui được làm quen với cậu.”
Làn da của cậu mỏng, sau khi ở ngoài nắng một lúc đã ửng đỏ, trên chiếc cổ trắng nõn phớt một màu hồng nhạt, giống như được phủ một lớp phấn mỏng, nhưng nhanh chóng mờ dần khi ly nước được buông xuống.
Phỉ Thành là người ở gần nhất, nhìn thấy rõ.
Tay cậu ta cứng đờ khi chìa ra bắt tay, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi tai lại đỏ bừng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kích động không ngừng, bình luận sôi nổi:
“A a a a, Tiểu Phỉ ngây thơ quá đáng yêu!”
“Giản Thượng Ôn, anh cố ý phải không!”
“Tránh xa bảo bối ngây thơ của chúng tôi ra!”
“Anh lợi dụng việc Phỉ Thành không hiểu biết gì về giới giải trí để chọc ghẹo cậu ấy đúng không!”
Các khách mời khác không nhìn rõ chuyện xảy ra giữa Giản Thượng Ôn và Phỉ Thành, nhưng nhận thấy Giản Thượng Ôn chào hỏi mọi người với vẻ lễ phép và vô hại, khiến người ta không tiện cư xử lạnh lùng.
Quả nhiên.
Khi Giản Thượng Ôn xoay người lại, có một người khác đã chủ động tiến tới.
Đó là một chàng trai có vẻ ngoài sạch sẽ thanh tú, mặc áo thun trắng và quần jean đơn giản.
Với nụ cười rạng rỡ, cậu ta bước tới nói: “Chào, tôi là Ôn Cẩm, lần đầu gặp mặt, mong anh chỉ giáo thêm.”
Nói xong, chàng trai sáng ngời nhìn Giản Thượng Ôn, rồi lại cười ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, tôi vừa nãy không đến ngay là vì… tôi thấy chúng ta có chút giống nhau, nên ngây người một chút. Tôi chỉ nghĩ, có lẽ chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi.”
Giản Thượng Ôn lặng lẽ nghe cậu ta nói, giữ một nụ cười nhạt trên môi, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.
Ôn Cẩm, cậu không biết tôi, nhưng tôi lại biết cậu quá rõ.
Kiếp trước, trong vai trò thế thân cho cậu, tôi đã phải chịu đựng sự ám ảnh và tra tấn gần như biến thái từ những người ái mộ cậu.
Khi cậu về nước, tôi từng nghĩ đó là sự giải thoát của mình.
Nhưng những người đàn ông đó, để che giấu những hành vi hèn hạ của họ, đã dùng đủ mọi cách bôi nhọ và phong sát tôi trong giới giải trí.
Khi tôi bị dồn đến đường cùng, tuyệt vọng cầu cứu cậu, thì cậu đã ở đâu?
Chàng trai "ngây thơ, trong sáng" ấy rúc vào lòng một người đàn ông cao lớn anh tuấn, sợ hãi nói: “Anh ơi, người này là ai, những gì anh ta nói là thật sao?”
Cho đến bây giờ…
Tôi vẫn nhớ giọng nói dịu dàng của Phó Cẩn Thành, người đàn ông quyền lực ấy hôn nhẹ lên trán cậu ta, trấn an: “A Cẩm, hắn chỉ là kẻ điên, lời của kẻ điên em cũng tin sao? Cả đời này anh chỉ yêu mình em, sao có thể từng có quan hệ gì với hắn.”
Và rồi bọn họ bỏ đi.
Sau đó, tôi phải chịu đựng những tra tấn tàn nhẫn hơn nữa từ những người đàn ông ấy.
Trong nơi tăm tối không thấy ánh sáng mặt trời, cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nổi mà lựa chọn kết thúc cuộc đời.
Sau khi chết, Giản Thượng Ôn mới nhận ra rằng mình sống trong một thế giới tiểu thuyết.
Ở thế giới này, nhân vật chính là Ôn Cẩm, người được tất cả các nam nhân vật chính yêu mến đến điên cuồng.
Khi họ tiếp cận Ôn Cẩm, họ luôn yêu cậu ta một cách say đắm, còn Giản Thượng Ôn chỉ là một thế thân pháo hôi, vai trò duy nhất là để làm nổi bật tình yêu độc nhất vô nhị của họ dành cho Ôn Cẩm.
Để chứng minh tình yêu điên cuồng của họ dành cho Ôn Cẩm, họ sẵn sàng đối xử tàn nhẫn với cậu, để khi Giản Thượng Ôn chết đi trong cô độc, không ai quan tâm, tất cả chỉ là một trò chơi của nhân vật chính mà thôi.
Giản Thượng Ôn thoát khỏi dòng ký ức đau thương ấy.
Ôn Cẩm có chút ngập ngừng nhìn người trước mặt, hơi do dự mở lời: “Anh, chúng ta… có từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía họ, đặc biệt là từ các người đàn ông ngồi trên sofa.
Giản Thượng Ôn thậm chí không cần quay đầu cũng cảm nhận được những ánh nhìn đầy nguy hiểm và sắc bén ấy.
Căn phòng yên lặng trong giây lát.
Giản Thượng Ôn nở nụ cười, đôi mắt hơi cong lên, giọng nói thanh thoát và ấm áp: “Đương nhiên là chưa gặp rồi. Ngươi đáng yêu thế này, nếu đã từng gặp, chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ.”
Ôn Cẩm đỏ bừng tai, hơi bối rối đáp: “Cũng… không có gì đặc biệt đâu.”
Giản Thượng Ôn nhìn chàng trai trước mặt, người như một trang giấy trắng, niềm vui khi được khen ngợi hiện rõ trên khuôn mặt ngây thơ của cậu, khiến người ta không khỏi cảm thấy trìu mến.
Quả thật, thế giới này ai cũng yêu thương cậu ta, cậu ga là nhân vật chính, chẳng cần làm gì mà vẫn nhận được sự cưng chiều của mọi người.
Khác hẳn với cậu.
Giản Thượng Ôn xoay người, ánh mắt hướng về phía sau, nơi có ba người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa.
Họ hoặc là trưởng thành và vững vàng, hoặc khiêm tốn và lịch lãm, hoặc mang phong thái lôi cuốn nổi bật, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại đầy uy hiếp và đề phòng.
Cậu chẳng làm gì cả, nhưng đã trở thành cái gai trong mắt của họ.
Giản Thượng Ôn khẽ cười, như một đóa hoa độc nở rộ, tươi đẹp, nhưng đầy nguy hiểm.
Khán giả đều nghĩ rằng cậu sẽ làm gì đó để gây sự, nhưng cậu lại chẳng làm gì cả.
Giản Thượng Ôn chỉ cúi xuống nhìn Ôn Cẩm, giọng vui vẻ và tự nhiên: “Tôi mới đến, chưa biết phòng ngủ ở đâu, có thể phiền cậu em đáng yêu chỉ đường cho tôi được không?”
Ôn Cẩm không do dự, định gật đầu.
“Tôi sẽ dẫn cậu.” Một giọng nói vang lên từ phía sofa, Phó Cẩn Thành với dáng người cao lớn trong bộ vest lịch lãm đứng dậy, không biểu cảm mà nói: “Để tôi dẫn cậu ta đi.”
Ôn Cẩm có chút ngạc nhiên, vì trong ấn tượng của cậu, Phó đại ca là người có tính cách lạnh lùng, không phải là người nhiệt tình.
Phó Cẩn Thành sải bước dài tiến tới, nhẹ nhàng nói với Ôn Cẩm: “A Cẩm, em vừa mới dọn đồ chắc cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, để anh đưa cậu ấy đi, tiện thể về phòng lấy đồ.”
Ôn Cẩm như hiểu ra, gật đầu đồng ý, đôi má hơi đỏ vì sự quan tâm của Phó Cẩn Thành.
Giản Thượng Ôn dường như không để ý đến sự tương tác giữa hai người, mỉm cười đáp: “Vậy phiền Phó tổng rồi.”
Khán giả xem trực tiếp cũng nhẹ nhõm:
“Hóa ra Phó tổng chỉ tiện đường thôi.”
“Tôi còn tưởng gì cơ!”
“Đều do Giản Thượng Ôn bám nhiệt độ người khác, tôi thật sự tưởng Phó tổng là bạn trai cũ của anh ta chứ.”
“Nghĩ cũng biết là không thể rồi.”
Khi đoàn người rời khỏi đại sảnh, các khách mời khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là dường như bầu không khí trong phòng khách vừa rồi trở nên sóng ngầm dữ dội kể từ lúc Giản Thượng Ôn xuất hiện, dù cậu từ đầu đến cuối đều tỏ ra hiền hòa.
Trên cầu thang dẫn lên lầu hai.
Giản Thượng Ôn bước đi sau Phó Cẩn Thành.
Phó Cẩn Thành cầm giúp cậu chiếc vali, dáng vẻ cao lớn, lịch lãm, phong thái đĩnh đạc của người đàn ông này vừa đầy lễ độ vừa lịch thiệp, nhưng suốt quãng đường lại không nói với nhau nửa câu, sự lạnh nhạt phảng phất như anh ta thực sự chỉ tiện đường giúp đỡ.
Thế nhưng, phong thái ấy lại không để ai có thể tìm ra chút sai sót nào.
Cũng giống hệt như kiếp trước.
Một kẻ ngụy quân tử, bề ngoài đạo mạo nhưng lại đầy toan tính.
Giản Thượng Ôn thầm đánh giá trong lòng khi cả hai bước tới cửa phòng.
Toàn bộ lầu hai mang phong cách cổ điển, tấm thảm dưới chân mềm mại, hành lang treo nhiều bức tranh quý hiếm, có một số thậm chí đã tuyệt tích.
Diện tích biệt thự rất lớn, từ đây thậm chí không thể nhìn thấy cuối hành lang.
Phong cách cổ điển và trang nhã của tòa nhà này càng cho thấy rõ sự giàu có của vị đạo diễn.
Phó Cẩn Thành dừng lại: “Đến rồi.”
Giản Thượng Ôn lấy lại tinh thần, nhận chiếc vali từ tay Phó Cẩn Thành: “Cảm ơn Phó tổng.”
Khi cả hai rời tay, lòng bàn tay của họ chạm nhẹ vào nhau.
Cậu không biết đây có phải là cố ý không, chỉ nhớ kiếp trước vị này có thói quen ưa sạch sẽ, mỗi lần tiếp xúc với cậu đều tẩy rửa thật kỹ.
Phó Cẩn Thành nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lạnh băng dừng lại trên người cậu một lát rồi không quay đầu mà rời đi.