Nhưng mà sau chuyện ấy thì ta cũng không còn buồn ngủ nữa. Thế là ta bắt đầu bắt tay vào viết tiếp "Ngọc Huy Kí".

Cả đêm múa bút thành văn, khi ta ngẩng mặt lên thấy trời đã tảng sáng. Ta gói ghém bản thảo "Ngọc Huy Kí" cẩn thận rồi sai người đưa đến chỗ Ninh Phong.

Một đêm không ngủ nên khi vừa gối đầu xuống ta đã chìm vào giấc mộng.

Trong mơ ta mặc y phục đỏ. Tay áo thêu hoa văn uyên ương thạch lựu, đuôi váy lại thêu một đôi khổng tước. Ta nhìn mình trong gương, xinh đẹp yểu điệu. Nhưng, ta còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị khăn đỏ trùm đầu che mất tầm nhìn (khăn trùm đầu tân nương ấy).

"Đào Chi." Ai đó cầm tay ta, ta có thể cảm nhận được vết chai mỏng trên ngón tay y.

"Hạng Thù." Ta cũng nắm tay huynh ấy, còn tay kia vội vã vén khăn trùm lên, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt Ninh Phong trong trường bào vạt áo đỏ thẫm.

Ta mở to mắt, lại là khuôn mặt của Ninh Phong.

Sao ta lại mơ thấy hắn? Ta tức giận định đấm hắn một cái, nhưng bị hắn tóm lấy cổ tay.

"Trẫm còn chưa nói gì đến hỏi tội, nàng lại nhẫn tâm ra tay trước?" Ninh Phong kéo ta dậy: "Hôm qua trẫm có lòng tốt giúp nàng chải đầu vấn tóc, nàng lại không chịu. Kết quả khiến mọi người hiểu nhầm trẫm ban ngày ban mặt ngang nhiên làm chuyện dâm loạn. Nàng không những không giải thích, trước mặt mẫu hậu còn hồ ngôn loạn ngữ, hại trẫm cả đêm qua bị quở trách!" Ninh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ta nói rồi, nhưng càng giải thích lại càng phức tạp, càng tô lại càng đen thì còn làm gì được nữa?" Ta rút tay về: "Đừng có động tay động chân với ta!"

"Ừm, trẫm cũng không nhàn nhã gì. Bây giờ phải nói đến chuyện này." Hắn ngồi bên giường, lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách đưa cho ta, là "Ngọc Huy Kí" mà ta mới viết xong.

Sát khí đằng đằng tỏa ra từ người Ninh Phong. Nếu như đây không phải là đứa con tinh thần của ta, chắc hắn đã ném vào mặt ta rồi.

"Ta cảm thấy rất tâm đắc." Trên mặt ta vẫn bày ra biểu cảm cây ngay không sợ chết đứng.

"Tâm đắc?" Mặt Ninh Phong xanh đen lại: "Kết cục sau khi Tạ Huy thành thân với Tiêu Ngọc thì thay lòng đổi dạ nạp bốn phòng tiểu thiếp, lãng quên thê tử, cuối cùng Tiêu Ngọc buồn bực mà chết, nàng còn nói với trẫm là tâm đắc?"

Mặt ta không đổi sắc, gật đầu: "Ta thấy hoàng thượng hôm qua khi nói xấu Hạng Thù vẻ mặt cũng tâm đắc lắm mà?"

Hừ, ngươi nói xấu người trong lòng ta, ta viết kết cục như thế cho người trong lòng ngươi còn gì.

Khóe miệng Ninh Phong giật giật: "Trẫm nói là sự thật."

"Ừ." Ta không mặn mà đáp lại hắn một tiếng, lại nằm xuống định ngủ một giấc.

"Hả? Quý Đào Chi, nàng sửa ngay cho trẫm!" Ninh Phong ghé sát vào tai ta, hơi thở nhồn nhột, ta lật người tiếp tục ngủ.

"Được! Vậy trẫm sẽ sai người viết một tập thoại bản nữ nhân thế gia cùng với phản tặc. Kết cục nữ tử thay lòng yêu hoàng đế, cùng ngài truy sát phản tặc, nghe thôi đã thấy người đời hả dạ."

"Ngươi dám!" Ta tức giận đùng đùng chỉ vào hắn.

Hai mắt Ninh Phong ngậm ý cười nhìn ta. Hắn đẩy ngón tay ta ra: "Sao thế, tức giận rồi?" Hắn quơ quơ "Ngọc Huy Kí" trước mặt ta: "Vừa hay, hôm nay huynh trưởng nàng dâng sớ tấu gần đây kinh thành có sơn tặc xuất hiện, trẫm nghĩ hay là hạ chỉ dẹp loạn, không biết ý hoàng hậu thế nào?"

Vừa nghe thấy hai chữ “dẹp loạn”, ta lập tức thay đổi, cầm lấy "Ngọc Huy Kí" trong tay hắn: "Ta sửa không phải là được rồi sao?"

"Tốt, bây giờ sửa luôn đi, ta sẽ ở bên cạnh xem."

"Không được, ngươi nhìn ta không viết được."

"Trẫm mà không đứng đây ai biết được nàng lại viết cái gì."

...

Ta và Ninh Phong cứ thế mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đấu mắt đến cùng.

"Ngươi có đi không?"

Ninh Phong kiên quyết lắc đầu.

"Được, hoàng thượng đừng hối hận." Nói xong ta bắt đầu tháo dây thắt trên eo bộ đồ ngủ ra, vừa cởi vừa hét: "Hoàng thượng, đừng mà! Trong bụng thần thiếp còn có ... á ..."

Ninh Phong vội vàng giữ tay ta lại, tay kia thì bịt miệng ta. Hắn thực sự không ngờ rằng ta còn có chiêu này, hơi ngượng ngùng: "Trẫm đi, trẫm đi mà, đừng hét."

Nói xong, hắn lùi dần, buông tay ra.

Ta âm thầm đắc ý, ma cao một thước, đạo cao một trượng, cỡ Ninh Phong mà cũng đòi đấu với ta ư?

Đợi đến khi Ninh Phong sắp đi khuất cửa điện, ta mới nhớ ra một chuyện, đành hét lên: "Thêm một điều nữa, sau này chúng ta đều không được nói về người trong lòng của đối phương!"

Ai ngờ Ninh Phong lại ngoái đầu lại, lắc đầu. Hắn dùng khẩu hình nói với ta hai từ: "Mơ tưởng."

Ta tức quá vơ đại quyển sách định ném vào mặt hắn, nhưng hắn chạy cũng nhanh, cuối cùng quyển sách rớt xuống bên cửa.

Gần đây ta ngủ an giấc, ban đêm không mơ, nhưng ban ngày Ninh Phong lại cứ chạy đến tẩm điện của ta.

Bởi vì lần trước vì xuất cung mà bị hiểu lầm, bây giờ khi Ninh Phong ở cùng ta thì không được ở lâu quá một khắc, nhưng hắn vẫn ngày ngày vác mặt đến chỗ ta.

Bữa trưa hôm nay, hắn lại đến.

Ta nói nhỏ: "Sao ngày nào ngươi cũng đến thế?"

Thế mà hắn lại nhìn ta đầy khinh bỉ: "Ơn nàng giải thích càng tô càng đen, mẫu hậu nghĩ rằng trẫm dục hỏa khắp người, không có chỗ phát tiết, thế là cho một đám cung nữ đến thị tẩm. Trẫm chỉ đành đến đây mới được yên tĩnh một chút."

Hắn đến vì yên tĩnh, nhưng hắn lại quấy rầy sự yên tĩnh của ta.

"Sao người không đến chỗ Triệu quý tần? Chỗ Triệu quý tần khá thanh tịnh."

Ta vừa nói xong đã bị Ninh Phong nhét một miếng thịt cá bịt miệng, Ninh Phong dịu dàng nhìn ta: "Trẫm đã gỡ sạch hóc rồi, hoàng hậu nếm xem."

Ta mới nuốt hắn lại bón thêm miếng nữa.

Cứ như thế, bữa trưa ấy ta ăn sạch đĩa cá. Mà Ninh Phong ở trước mặt cung nhân trưng mãi bộ mặt giả dối dịu dàng chu đáo, cưng chiều thê tử.

Khi cung nhân lui xuống hết, ta không nhịn nổi nói: "Lần trước ta nói sai rồi. Kiếp trước ngươi không phải mèo, mà là đào kép không có đất diễn. Cho nên, kiếp này mới thích diễn kịch như thế."

"Không phải nàng thích ăn cá sao? Đời này lần đầu tiên trẫm hầu hạ người khác, nàng đúng là có phúc." Ninh Phong khinh thường mắt nhắm mắt mở nhìn ta.

"Ai mướn! Ta cũng có tay, không cần người khác gỡ xương giúp, không cần người khác bón ăn, vẫn mong hoàng thượng bớt tự mình đa tình!" Nói như kiểu ta muốn phu thê mặn nồng với hắn không bằng.

"Trẫm sợ nàng bị hóc, một người hai mạng." Ninh Phong như thoáng ý cười.

"Ngươi không thể để ta chọn món sao?” Ta tiện tay cầm chén trà lên ném qua chỗ hắn, Ninh Phong dính chưởng, cả người bị nước trà bắn vào.

"May là nàng gả cho trẫm đấy, nếu như thực sự làm áp trại phu nhân, cái trại nát ấy không có đồ cho nàng ném đâu." Ninh Phong để chén trà lên bàn: "Ngủ dậy thì đến ngự thư phòng."

"Ta không đi." Ta không hề do dự từ chối.

"Dạo gần đây sơn tặc không an phận ..."

"Đi, hoàng thượng, thần thiếp đi." Ta âm thầm xiết chặt nắm đấm.

Ninh Phong nhéo nhéo má ta, hai mắt híp lại: "Ngoan."

Sau khi ngủ dậy ta đến ngự thư phòng, Ninh Phong thấy ta đến liền cho cung nhân lui xuống hết.

Khi chỉ còn lại hai người bọn ta, hắn đưa cho ta một hộp gỗ to bằng bàn tay.

"Đây là thuốc thuận thai trẫm cho người đi tìm."

Coi như hắn còn có lương tâm, ta để thuốc thuận thai xuống, đưa bản "Ngọc Huy Kí" mới nhất cho hắn.

Ta đã thành toàn viết cho Tạ Huy và Tiêu Ngọc một cái kết viên mãn. Hiện thực họ yêu nhau không thành, vậy để người trong thoại bản thay họ hoàn thành giấc mộng thời trẻ yêu nhau trọn đời.

"Tác phẩm tâm huyết đấy, không sửa nữa đâu."

Mặt Ninh Phong đầy vẻ nghi ngờ: "Đợi trẫm xem đã rồi nói."

"Ta đành đợi hoàng thượng khuất phục trước tài hoa của mình vậy." Lần trước khi xuất cung bị người khác hiểu lầm là hai người bọn ta làm điều lén lút trong ngự thư phòng, đến nay thời gian ta và Ninh Phong ở cùng nhau rất ngắn.

Thấy sắp đến ngưỡng thời gian rồi, ta vốn định đi, nhưng Ninh Phong lại muốn ta cùng hắn về tẩm điện.

Ta lập tức che trước ngực: "Ngươi muốn làm gì?"

Khóe miệng Ninh Phong giật giật, thiếu điều trợn mắt nhìn ta: "Trẫm chỉ muốn nàng giúp trẫm đuổi mấy cung nữ thị tẩm kia đi, để trẫm yên ổn một lát."

"Không phải là biểu cô thưởng cho ngươi sao, ta không dám."

"Nếu như không phải là đưa nàng xuất cung, sao trẫm lại bị mẫu hậu hiểu lầm? Người thắt nút thì nên cởi nút."

"Sao ngươi lại có thể nỡ lòng nói thế! Xuất cung cũng không đưa ta đi đâu, chỉ tổ ta vừa mệt vừa đau chân!"

Ninh Phong ôm trán: "Thôi thôi, nếu như nàng giúp trẫm đuổi những cung nữ kia đi, đến Trung thu trẫm lại dẫn nàng ra ngoài."

"Thật sao?"

"Thật."

Sau đó ta không nhiều lời nữa, đi thẳng về tẩm điện với Ninh Phong. Đến đó ta diễn một vở "hoàng hậu ghen tức tống cổ cung nữ". Còn Ninh Phong giả vờ đau khổ thống thiết, nhưng thực ra vui như mở cờ trong bụng.

Trong thời gian ta đợi đến ngày được xuất cung đã xảy ra hai chuyện lớn.

Một chuyện là Bạch Tri Nguyệt vào cung. Nhưng nàng ấy lại không đến gặp Ninh Phong, mà đến gặp ta.

Khi ấy ta lập tức cho người đi báo cho Ninh Phong, dẫu sao Bạch Tri Nguyệt cũng vào cung rồi, không gặp sao được.

"Thần phụ thỉnh an hoàng hậu nương nương." Bạch Tri Nguyệt ôm con của nàng và Hiền vương hành lễ.

Ta vội nói: "Hiền vương phi không cần đa lễ."

Bạch Tri Nguyệt mỉm cười. Nàng ấy là kiểu thục nữ yểu điệu, giọng nói êm dịu như tiếng suối xa, dịu dàng như nước khiến người ta thương tiếc.

"Hiền vương phi qua tháng chưa lâu, sao không ở phủ an dưỡng cho tốt?" Bạch Tri Nguyệt sinh hạ thế tử còn chưa đầy hai tháng, thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, càng thêm vẻ mong manh dễ vỡ, khi Ninh Phong nhìn thấy không biết sẽ đau lòng thế nào.

"Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm. Vương gia trở lại biên cương, thần phụ mong chờ nơi quý phủ, lòng cũng buồn bực. Cho nên, thần định vào cung bồi nương nương trò chuyện." Nói xong, Bạch Tri Nguyệt liếc nhìn tỳ nữ bên cạnh.

"Đều lui xuống cả đi, bổn cung có đôi lời muốn nói riêng với Hiền vương phi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play