Từ ngày có thai, ta trở thành viên minh châu được thái hậu nâng niu trong lòng bàn tay, song cũng trở thành cái đinh trong mắt tất cả các phi tần.
Mỗi ngày thái hậu đều cho thái y đến kiểm tra, biết được thai nhi vẫn bình an mới yên tâm. Thường thường còn hay cầm tay ta cảm thán ta mệnh khổ, bảo ta đừng trách bà ban hôn cho ta và Ninh Phong, còn không quên quở trách Ninh Phong trước mặt ta nữa.
Sau khi thái hậu đi rồi, đám người kia lại ríu rít như oanh như yến kéo vào thăm ta, ở trước mặt ta hót muôn vàn lời nịnh nọt. Thật sự không biết có mấy phần là thật lòng!
Gần đây ta bắt đầu ốm nghén, ăn xong nôn, nôn rồi lại ăn, ăn xong còn uống thuốc an thai.
Ta cảm thấy mang thai có thể liệt vào một trong mười cực hình đương triều.
Hôm nay ta đỡ nghén hơn nhiều, uống thuốc xong thì thiêm thiếp vào giấc.
Ta mơ gặp Trạm Hạng Thù, huynh ấy vẫn như lúc mới gặp, đeo mặt nạ nửa mặt che vết bớt chỗ chân mày.
Bọn ta nhìn nhau không nói lời nào.
Cuối cùng ta không chịu được hỏi huynh ấy, tại sao.
Nhưng huynh ấy không đáp. Ta bật khóc nói với huynh ấy, thôi vậy, không hỏi nữa.
Hỏi rồi thì thế nào, cùng lắm thì huynh ấy sẽ nói một câu "Xin lỗi."
Nước mắt đẫm mặt, ta tỉnh dậy lại nhìn thấy khuôn mặt Ninh Phong.
Đột nhiên cảm thấy cõi lòng tan nát, lại vừa sợ hãi hoảng loạn, mà Ninh Phong cứ dòm ta trêu ghẹo: "Nàng muốn hỏi gì? Còn khóc nữa chứ." Nói xong đưa ta một cái khăn tay.
Ta lau nước mắt: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Nàng nên thấy may mắn vì người đến là trẫm. Nếu là mẫu hậu, thì kẻ loạn thần tặc tử kia đã bị ngũ mã phanh thây rồi."
"Huynh ấy không phải loạn thần tặc tử! Hơn nữa, biểu cô không giống như ngươi tùy tiện xông vào tẩm điện của ta."
"Ấy, mẫu hậu chỉ mong sao trẫm ngày ngày ngủ đều ở đây. Hay là tối nay trẫm ở lại đây bồi hoàng hậu, nhé?" Ninh Phong nghiêng đầu nở nụ cười mờ ám, trong đầu ta hiện lên khung cảnh "mê man" hôm ấy liền giơ tay cho hắn một chưởng.
Ninh Phong nhanh chóng tránh được: "Cục súc thế này đúng là nên đi làm áp trại phu nhân rồi!"
"Ngươi nói thêm câu nữa ngày mai ta đi du ngoạn trên hồ!" Ta ôm bụng định dọa hắn.
"Thôi thôi, không nói nữa. Mau đứng lên nào, mẫu hậu đang đợi nàng dùng bữa." Ninh Phong không đấu võ mồm với ta nữa, kéo chăn ra đỡ ta dậy.
"Biểu cô sao lại đến nữa?" Rõ ràng khi nãy dùng cơm trưa xong mới về mà.
"Người rảnh quá không có việc gì làm, nàng bây giờ lại có rồi, mẫu hậu lại có lý do tạo không gian cho trẫm và nàng. Sổ sách hôm nay dâng lên ta còn chưa xem xong một nửa đã thấy mẫu hậu đến ngự thư phòng mắng ta! Quý Đào Chi, xem như là trẫm xin nàng, mau đến dùng cơm ..."
"Ọe ..." Ninh Phong còn chưa nói xong ta đã bị ta nôn vấy lên người.
Ta lau miệng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt muốn giết người của hắn, nén cười nói: "Trách con của ngươi ấy, đừng trách ta."
Mới bắt đầu dùng bữa tối, Triệu quý tần đã đến còn mang theo món cá cháy nàng ấy tự tay nấu. (con cá tên là cháy ấy nhé :>)
Vừa hay hôm nay ta rất muốn ăn cá, vội lên tiếng bảo nàng cùng dùng bữa.
Đợi thái y kiểm tra cá xong, ta nhìn Thanh lăng ra hiệu em lấy cá cho ta dùng.
Nhưng em ấy lại không thấy, chỉ một lát sau, đĩa cá cháy đã vào mồm Ninh Phong.
Lúc ta đá hắn vài cái bảo hắn để lại cho ta một ít, hắn lại càng ăn nhanh hơn.
Đáng ghét hơn là ăn xong hắn còn nói: "Tay nghề của ái phi tốt thật."
Thái hậu không biết sao cũng rất vui vẻ: "Ai gia nhớ phụ thân của Triệu quý tần làm quan ở Hoành Giang?"
"Vâng." Triệu quý tần thụ sủng nhược kinh gật gật đầu.
“Cá cháy ở Hoàng Giang là ngon nhất, nếu hoàng thượng thích ăn, ngươi nói với ông ấy đem vào cung nhiều hơn."
"Không cần phải phiền hà vậy đâu." Ninh Phong nói, sắc mặt hơi khó coi.
Triệu quý tần xem ra không muốn bỏ qua cơ hội được ân sủng: "Cũng chỉ là vài con cá thôi, cũng không phải là làm phiền phụ thân."
"Đúng vậy, nếu hoàng thượng muốn ăn sao lại gọi là phiền hà chứ?" Ta cũng thêm lời, dẫu sao ta còn chưa được ăn miếng nào.
Vừa nói xong, ta đã bị Ninh Phong dùng mũi giày nhọn chọc chọc vào mắt cá chân.
Trước đây mới nói ta chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, bây giờ cho hắn ăn cá một mình!
Nhưng cuối cùng ta và thái hậu hoàn toàn thắng Ninh Phong, chấm hết.
Vốn tưởng rằng dùng xong bữa tối là có thể yên tĩnh một chút, không ngờ thái hậu lại bảo Ninh Phong ở lại bồi ta, còn cho người mang sổ sách chuyển đến tẩm điện của ta.
"Ninh Phong, kiếp trước ngươi là mèo à? Hay là bị chết đói?" Lại dám không chừa miếng cá nào cho ta!
"Nàng nghĩ trẫm thích ăn cá? Nếu như không phải sợ nàng ..." Ninh Phong dời tầm mắt lên bụng ta: "Sợ thái tử của trẫm có chuyện, lại thêm mẫu hậu cứ bắt ta ăn, trẫm còn lâu mới ăn cái cá cháy kia nhiều thế."
"Không phải thái y kiểm tra rồi ư?"
Ninh Phong chọc chọc vào đầu ta: "Ở trong cung chuyện gì cũng phải thận trọng, nếu như thật sự có thứ kiểm tra không được thì sao?"
Ta đẩy tay hắn ra, không thể phản bác, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm ta không có sai.
"Hi vọng thái tử của trẫm không thừa hưởng đầu óc của nàng." Ninh Phong lướt qua ta, ngồi xuống bắt đầu xem tấu chương. Có lẽ hắn thật sự muốn phê tấu lắm rồi, đến mức ta dùng giày đánh hắn cũng không biết.
"Đêm nay trẫm ngủ dưới sàn là được, nàng nhớ cho người mang thêm chăn đệm qua đây." Giọng nói từ trong đống sớ vang lên: "Đỡ cho nàng đá ta lại mệt lây đứa nhỏ ..."
Mặc dù câu sau nói rất nhỏ, những mỗi từ đều truyền đến tai ta.
Ai nghe xong cũng sẽ nghĩ Ninh Phong là một người đàn ông chu đáo, dịu dàng, chỉ có ta biết rõ hắn đang ghi thù ta mấy lần cướp chăn của hắn làm hắn nhiễm phong hàn.