Một mảnh giấy sắc nhọn cứa vào má, để lại một vệt đỏ dài. Máu ứa ra, thấm ướt cả trang giấy.
Một xấp tài liệu dày cộp, góc cạnh cứng cáp ném thẳng vào mặt Tiết Từ. Vệt đỏ khiến gò má trắng bệch của cậu càng nổi bật hơn. Cú ném đó chẳng khác nào một cái tát đau điếng.
Những trang giấy loạn xạ bay lả tả.
"Cút!"
Ghế xoay kêu lên tiếng lạch cạch nhỏ, người đàn ông trung niên trong bộ vest đen quay người đi. Dù không nhìn thấy rõ vẻ tức giận trên mặt ông ta, nhưng qua những cử chỉ như lưng hơi cúi, ngực phập phồng liên tục, có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng ông ấy.
Từ cút kia chứa đầy sự khinh bỉ.
Tiết Từ không nói gì. Cậu im lặng không phải vì không có cảm xúc mà vì đang cố gắng bình tĩnh lại.
Cậu hơi nghiêng đầu, nheo lại một bên mắt, có thứ chất lỏng chảy xuống khiến hàng mi đen ướt đẫm, làm tầm nhìn của cậu mờ đi. Dường như cậu không để ý đến điều đó, giọng nói lạnh lùng ẩn trong đó là sự chán ghét: "Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi có thể chứng minh kế hoạch này hiệu quả hơn của anh cả. Mọi kỹ thuật chuyên môn cần thiết cũng đều đã được tôi chuẩn bị kỹ lưỡng… "
Lời nói của cậu bị cắt ngang một cách thô bạo.
"Cho mày thời gian? Hơn cả anh cả?" Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp, chứa đầy sự khinh bỉ. "Tiết Từ, mày đừng có mơ tưởng mình có thể so sánh với anh mày. Chỉ cần tao còn sống một ngày, mày đừng hòng động vào bất cứ thứ gì thuộc về nhà họ Tiết.”
Tiết Từ đã quá quen với những lời nói như vậy. Lần nào cũng chỉ là muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ Tiết mà thôi. Cậu không buồn giải thích thêm. Với những kẻ tham lam như vậy, việc giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu không thèm nhặt những mảnh giấy vương vãi trên sàn.
Xoay người rời khỏi văn phòng, để lại đằng sau một xấp tài liệu với góc cạnh sắc nhọn và một vệt máu đỏ tươi.
Ánh nắng bên ngoài chói chang.
Đôi mắt của Tiết Từ bị tổn thương nghiêm trọng.
Sau khi rời khỏi tầng cao nhất của tòa nhà, cậu mới phát hiện ra vết thương khá nghiêm trọng, máu cứ chảy mãi không ngừng.
Có lẽ là do bị cạnh của tập tài liệu sắc bén nào đấy cứa phải, máu càng ngày càng nhiều khiến cơn đau thêm rõ ràng. Tiết Từ nhắm chặt mắt, không tài nào mở mắt ra được, trước mắt chồng chéo các vệt đen, thị lực của cậu đang dần bị cướp đi.
Trông mày thật thảm hại.
Tiết Từ giễu cợt nghĩ.
Trở về nhà, cậu đành phải gọi bác sĩ riêng của nhà họ Tiết.
Vị bác sĩ đến rất nhanh nhưng khi thấy vết thương của cậu thì tỏ ra khá bất ngờ. Bộ dụng cụ y tế ông mang tới không đủ để xử lý vết thương này.
Bác sĩ “Chậc” một tiếng sau khi vứt bỏ băng gạc Tiết Từ tùy ý dùng để cầm máu, sau đó ông làm sạch vết thương cho cậu.
Dù đã gặp qua rất nhiều ca phẫu thuật nghiêm trọng, nhưng khi đối diện với cậu thiếu niên trước mặt, vị bác sĩ vẫn cảm thấy xót xa. Cậu bé thường ngày kiêu ngạo, lạnh lùng giờ đây lại trở nên yếu đuối và đáng thương.
Dù không mấy thiện cảm với Tiết Từ, bác sĩ vẫn nhẹ nhàng giúp cậu làm sạch vết thương, rồi bảo cậu cùng xuống phòng phẫu thuật để tiến hành khử trùng và điều trị vết thương kỹ càng.
“Tôi sẽ gọi trợ lý đến giúp.” Bác sĩ nói.
Để hoàn thành ca phẫu thuật nhỏ này, một mình ông là không đủ.
Tiết Từ có vẻ hơi thờ ơ, không mấy chú ý đến những gì đang diễn ra. Dù bác sĩ có nói chuyện nhẹ nhàng hơn bình thường, Tiết Từ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Tiết Từ vẫn nhắm một mắt, hơi ngẩng đầu lên, vết máu đỏ tươi nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn khiến cậu trông có chút ma mị. Tiết Từ nhìn chằm chằm vào bác sĩ, đột ngột hỏi: "Tôi sẽ mù sao?"
Bác sĩ hơi sững sờ trước câu hỏi của Tiết Từ nhưng nhanh chóng trả lời rằng: “Tất nhiên là không rồi.”
"Vết thương của cậu không nghiêm trọng, chỉ là một vết xước nhỏ ở giác mạc thôi."
Tiết Từ không còn để ý đến những gì bác sĩ nói nữa.
Cậu bắt đầu thấy chóng mặt, mọi thứ xung quanh tối sầm lại, như đang trôi vào một cơn mê ảo giác, vừa hoang đường lại vừa đẹp đẽ.
Bác sĩ lại gần một chút, khuôn mặt hơi khẩn trương. Ông vội vàng đỡ lấy Tiết Từ, bàn tay đặt trên lưng cậu cảm nhận được cơ thể lạnh ngắt.
"Tiết tiểu thiếu gia, cậu làm sao vậy?"
Nhưng Tiết Từ không còn đáp lại được nữa.
...
Khi tỉnh lại, Tiết Từ thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, bên cạnh cũng không có người thân.
Cha cậu không nghe máy, anh trai lại đang ở nước ngoài. Người thân của Tiết Từ không nhiều lắm, bạn bè lại càng ít, vậy nên lúc này quanh cậu ngoại trừ y tá và bác sĩ của nhà họ Tiết thì không hề thấy gương mặt quen thuộc nào.
Tiết Từ muốn xem kết quả xét nghiệm, báo cáo xét nghiệm nhanh chóng được đưa đến.
Nhìn vào kết quả, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cậu càng thêm tái nhợt.
Rất nhiều dấu hiệu đã báo trước căn bệnh này như thường xuyên ho ra máu, khó thở vào ban đêm,... Tiết Từ đã cố gắng chối bỏ tất cả, trì hoãn những lần khám sức khỏe. Giờ đây, khi đối mặt với kết quả xét nghiệm, cậu hiểu rằng mình đã phải trả giá đắt cho sự chủ quan của mình.
Ung thư phổi là một căn bệnh quái ác, ngay cả với điều kiện của nhà họ Tiết, việc chữa trị cũng rất khó khăn.
Huống hồ, gia sản của gia đình lớn như vậy, Tiết Từ cũng chẳng thể đụng vào.
Tiết Từ bình tĩnh một cách bất ngờ, bác sĩ còn đến để tư vấn tâm lý cho cậu, Tiết Từ một bên nghe bọn họ nói chuyện một bên gật đầu, yên lặng, điềm tĩnh không giống một người bị ung thư.
Trong quá trình điều trị ung thư, sự quan tâm của người khác chỉ có thể giúp bệnh nhân cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng không thể thay đổi được tình hình bệnh tật. Ý chí sống mãnh liệt có thể giúp bệnh nhân vượt qua bệnh tật và tạo ra những điều kỳ diệu. Nó như một hàng rào bảo vệ chống lại căn bệnh.
Qua cuộc trò chuyện, Tiết Từ cảm thấy thoải mái và tâm trạng ổn định hơn. Dù gì cũng là con út nhà họ Tiết nên Tiết Từ không phải lo lắng về vấn đề kinh tế, điều này cũng giúp cậu giảm bớt áp lực. Sau khi kiểm tra sơ qua, bác sĩ liền ra về.
Mặc dù đã trải qua mọi biện pháp điều trị, cơ thể Tiết Từ vẫn không ngừng yếu đi một cách chóng mặt.
Chỉ trong vòng hơn mười ngày ngắn ngủi, căn bệnh ung thư phổi đã chuyển qua giai đoạn cuối, thân hình Tiết Từ ngày càng gầy gò, các bác sĩ giỏi nhất cũng bó tay chịu trói. Sự chuyển biến xấu của bệnh tình khiến mọi người lo lắng, bác sĩ điều trị chính của cậu đề nghị chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh chuyên nghiên cứu về ung thư tiếp tục trị liệu.
Tiết Từ vẫn còn giữ được tỉnh táo, từ chối.
Đến khi đối mặt với cái chết, Tiết Từ mới nhận ra rằng mình đã thực sự muốn buông bỏ.
Trong những ngày cuối cùng tại ICU, trừ các bác sĩ và hộ sĩ chăm sóc mình, cậu chưa từng thấy một bóng người thân quen. Sống đến giờ phút này, bỗng tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân – một kẻ thất bại, bị người thân ghét bỏ, bạn bè phản bội, tưởng rằng tìm được tình yêu đầu đời không ngờ lại bị khinh thường giẫm đạp.
Tính tình Tiết Từ không hề tệ, từ lúc bắt đầu có ký ức, cậu luôn cố gắng trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng khi nhớ lại từng người từng tiếp xúc, không phải là ghét bỏ, xa lánh thì là hận cậu đến tận xương tủy.
Người ta cứ nói chân thành sẽ đổi lấy chân thành, nhưng chân thành của cậu lại chỉ như một ngọn nến lung lay trong gió, dễ dàng bị dập tắt bởi những cơn gió lạnh của cuộc đời.
Suốt mấy ngày, cơn đau không thuyên giảm khiến sức khỏe Tiết Từ càng suy yếu, cũng làm tinh thần luôn đờ đẫn của cậu tỉnh táo hơn.
Cả cơ thể cậu như bùng nổ một nguồn năng lượng mới, xóa nhòa đi mọi nỗi sợ hãi còn sót lại.
Những ký ức đầy chán ghét lần lượt lướt qua, rồi dần biến thành những mảnh ghép vụn vỡ.
Trước khi chết, Tiết Từ nghĩ, cuộc đời đã đối xử với cậu bất công, thì bản thân phải lấy lại công bằng cho mình. Những kẻ đó đã chán ghét cậu, cậu cũng căm hận họ.
Hận thù là phí tổn, nhưng cũng là phí tổn để trưởng thành.
……
“Tiết Từ…… Tiết Từ!”
Bên tai là tiếng gọi vang lên gấp gáp, hỗn loạn như một đàn chim sẻ ríu rít. Mặc dù âm thanh trong trẻo nhưng lại khó lòng khiến người ta bình tĩnh lại.
Hàng loạt bàn tay lo lắng vỗ Tiết Từ, nhẹ nhàng lay cậu, dù không chạm được vào cậu cũng kéo một phần góc áo.
Tiết Từ nhíu mày.
Ý thức của cậu dần trở lại. Cảm giác mệt mỏi, ủ rũ trước đó dường như đã tan biến, nhưng bên mắt trái lại đau nhói, giống như ngày hôm đó khi cha Tiết ném tập tài liệu vào cậu.
Cậu cố gắng mở mắt ra nhưng không được, chỉ cảm nhận được những giọt máu ấm nóng chảy ra từ khóe mắt.
“Tiết Từ bị chảy máu mắt rồi!” Một cậu bé lo lắng nói, giọng nói run rẩy.
Lại có người quát lớn: “Đừng ai chạm vào mắt cậu ấy!”
“Đừng chạm vào cậu ấy!”
“Nãy tôi thấy Trường Đăng Minh đẩy Tiết Từ…”
“Trường Đăng Minh, trò đùa này quá đáng rồi đấy!?”
“Tao không có làm! Mày đừng có mà bịa đặt!” Một cậu bé khác lớn tiếng phản bác.
Tiết Từ vẫn còn rất yếu, cậu dựa vào người bạn bên cạnh, cố gắng mở mắt trái. Cậu lờ mờ nhìn thấy một hành lang tối tăm, những bóng đèn dây tóc lung lay.
“Thầy đến rồi!”
Cả đám ồn ào bỗng chốc im lặng.
Thầy giáo phụ trách khóa huấn luyện đẩy đám nhóc tám, chín tuổi láo nháo qua một bên, khi nhìn thấy giữa đám đông một cậu bé đang nằm tựa vào người bạn, khóe mắt đỏ hoe, mặt tái nhợt, thì sắc mặt còn trắng bệch hơn.
Thầy giáo Triệu vừa nghe tin có học sinh bị thương đã vội vã chạy đến, thậm chí còn chưa kịp mang giày.
Dù mục tiêu của khóa huấn luyện là rèn luyện sự độc lập và sức chịu đựng, nhưng ở đây đều là những cậu ấm cô chiêu, không thể nào chịu được một vết thương nhỏ.
Hơn nữa, vết thương này nhìn còn nghiêm trọng như thế.
Điều khiến thầy giáo cảm thấy khó thở nhất chính là cậu bé bị thương lại có địa vị không hề nhỏ.
Con trai út nhà họ Tiết.
Thầy Triệu tiến lên một bước, bế cậu lên. Ánh đèn lung lay trên hành lang chiếu rọi lên bóng dáng của họ. Tay thầy run lên, toàn thân lạnh ngắt, nhờ người thông báo cho phòng y tế để cấp cứu khẩn cấp.
Nằm trên giường bệnh trắng muốt, Tiết Từ nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ hơi ngẩng đầu, để nhân viên y tế xử lý vết thương ở mắt.
Trong lúc hỗn loạn đó, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình hiện tại.
—— Cậu không chết, mà quay trở lại lúc chín tuổi.
Tiết Từ đã trọng sinh.
Thật nực cười khi nghĩ đến việc, mình, một kẻ vô dụng và đáng ghét như vậy, lại có cơ hội để làm lại từ đầu.
Cậu nhớ mang máng về kỳ nghỉ hè khi chín tuổi, khi cậu được đưa đến một khóa học kỳ quân đội.
Khóa huấn luyện đó chủ yếu là để các cậu bé nhà giàu được trải nghiệm và rèn luyện, đồng thời tạo cơ hội để làm quen với nhau.
Tiết Từ không nhớ rõ mình có bị thương gì nghiêm trọng trong khóa huấn luyện đó không, nhưng cậu nhớ rằng mình không hòa hợp với những người khác, lủi thủi một mình suốt nửa tháng, cuối cùng thu dọn đồ rồi về nhà.
Có rất nhiều điều cậu không nhớ rõ.
Nhưng cậu nghe thấy đám nhóc kia nói rằng mình bị đẩy ngã, một trong những cách nói lấp liếm là “trò đùa dai”.
Tiết Từ vẫn tỏ ra thờ ơ.
—— Cậu đã quá quen với việc bị người khác ghét bỏ rồi, những đứa trẻ này cũng chẳng là gì.