Lâm Hạ Miên đã quay trở lại.
Tin tức lan truyền khắp Vạn Tiêu chỉ trong vòng nửa ngày.
Đồng nghiệp vừa hâm mộ lại vừa ghen tị với sự may mắn của cậu ta khi được Cố Hi coi trọng, có người cược rằng không đến một tháng cậu ta sẽ bị thất sủng, trong khi còn có người cho rằng thủ đoạn của cậu ta lợi hại, giả tạo thanh cao để được nổi tiếng.
Nhưng không một ai tin rằng, Cố Hi cùng Lâm Hạ Miên thật sự sẽ ở bên nhau.
“Miệng thì lúc nào cũng nói bản thân chỉ là học sinh,” một nam phục vụ của Vạn Tiêu đang đứng ở hành lang cùng với đồng nghiệp của mình, nhìn gương trên tường mà son môi, âm dương quái khí nói, “Học sinh nghiêm túc mà đi làm ở chỗ này sao?”
“Ngươi không hiểu rồi,” người kia lắc đầu, đưa ngón tay được sơn bằng bột sơn móng hiệu Barbie lên, nói một cách đầy ẩn ý, “Bây giờ những người có tiền, đều thích loại cảm giác có một chút cấm kỵ này, chờ Lâm Hạ Miên tốt nghiệp xong, có lẽ đến lúc đó cậu ta không còn là cái rắm gì ở trong mắt Cố tổng nữa.”
“Không phải vậy……” Nam phục vụ còn muốn nói thêm, lại đột nhiên ngậm miệng lại.
Người mà bọn họ nói đến đang nghiêng đầu dựa vào trong tường, mặt đầy hứng thú mà nhìn bọn họ.
“Tiếp tục đi,” Lâm Hiểu Đông nhướng mày nói, “Ta vẫn còn muốn nghe xem quá trình ta bị Cố Hi ‘ ghét bỏ ’ đẩy vào trong lãnh cung như thế nào mà, sao không nói nữa vậy?”
Hai người nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Nhưng ngày thường Lâm Hạ Miên là một người mềm yếu, cho nên cậu ta cũng không có lá gan đi kiện nam phục vụ kia, hắn cố kìm nén cảm giác không khoẻ không thể giải thích được, chế nhạo nói: “Chúng ta nói cũng đâu có sai. Lâm Hạ Miên, lần trước Cố tổng đến hình như đâu có gọi ngươi? Ở bên trong làm bài tập vui vẻ chứ?”
“Vui chứ, tất nhiên là vui rồi.” Lâm Hiểu Đông mỉm cười chậm rãi tiến lại gần, cho đến khi chóp mũi gần như chạm lên mặt người kia, “Có trái cây ngon, có điều hòa, có ghế sô pha, còn có ánh mắt ghen tị đến xanh lè của một số người, tại sao ta lại không hài lòng chứ?”
Nam phục vụ không tự chủ được mà lui về phía sau nửa bước, giọng nói đột nhiên cao lên, cao đến mức khiến da đầu của Lâm Hiểu Đông tê dại:
“Ngươi.. ngươi, ngươi muốn làm gì, Lâm Hạ Miên, hôm nay ngươi uống lộn thuốc à? Muốn đánh nhau sao?”
Lâm Hiểu Đông di chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới, trong nháy mắt liền nhìn thấy đồ nội y lưới gợi cảm bên trong áo sơ mi trắng của hắn.
Trong lòng cậu thở dài một hơi, chẳng trách mọi người đều nói, bên trong Vạn Tiêu chỉ có hai loại người.
Một là phụ nữ, hai là 0.
“Ta sẽ không đánh ngươi,” cậu dùng ánh mắt thương xót mà nhìn hắn, “Được, được rồi, nhanh đi làm việc đi, cố gắng sớm tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn nha.” (Chúi Ú: U là chèn, gặp ai ổng cũng khuyên người ta đi lấy chồng là sao dị?)
Nam phục vụ: “…………”
Hôm nay Lâm Hạ Miên thực sự uống lộn thuốc rồi!
Một đêm ở Vạn Tiêu không có việc gì làm, Lâm Hiểu Đông cuối cùng cũng hiểu, vì sao Lâm Hạ Miên cảm thấy làm việc ở đây cũng không có gì ghê gớm ——
Bởi vì Cố Hi đã phân phó, trên cơ bản cậu thật sự không cần phải làm gì cả.
Thỉnh thoảng đến rót rượu cho mấy vị sếp lớn, sau đó nói vài câu nịnh nọt tâng bốc bọn họ là được.
Lâm Hiểu Đông đã quen với điều này, nhưng cậu không ngờ rằng sau khi rời khỏi hộp đêm, cậu lại nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc của đồng ngiệp, điều này khiến cậu tự hỏi rằng thái độ làm việc ở đây của Lâm Hạ Miên ngày trước là như thế nào.
Cuộc sống cứ êm đềm như vậy mà trôi qua vài ngày.
Vào cuối tuần, Lâm Hạ Miên nói với cậu rằng hắn đã được chọn vào đội tuyển thi đấu của tỉnh và chuẩn bị phải đi thi giải quốc gia.
Nhưng cho đến khi hắn lưu luyến rời khỏi nhà, Lâm Hiểu Đông cũng không nói cho hắn biết chuyện của Vạn Tiêu, như thường lệ, cậu giúp Lâm Hạ Miên sắp xếp hành lý và dành cho hắn một cái ôm “Cổ vũ”, sau đó tiễn hắn xuống dưới lầu.
Hệ thống: “Quen chưa?”
Lâm Tiểu Đông: “Quen rồi.”
Vào lúc 8 giờ tối hôm đó, giám đốc Hồ vội vàng đi tìm cậu, nói cậu nhanh đến phòng 709 phục vụ khách.
Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt mập mờ, lời nói lại không rõ ràng, lúc Lâm Hiểu Đông hỏi hắn có phải Cố Hi đến không, hắn cũng ngập ngừng không trả lời, thật sự rất đáng nghi.
“Không phải kẻ thù của Cố Hi đó chứ?” Lâm Hiểu Đông vừa đi trên hành lang, vừa thấp thỏm nói, “Nếu đúng là vậy thì không phải ta nằm yên cũng trúng đạn sao.”
Nhưng khi bước vào phòng, cậu mới phát hiện ra bầu không khí ở đây còn quỷ dị hơn so với trong suy nghĩ của cậu.
Có vài vị sếp lớn thường hay xuất hiện trên các mặt báo đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh đều có một đến hai mỹ nhân xinh đẹp hoặc những chàng trai trẻ tuổi đang rót rượu mời bọn họ.
Đây là hoạt động bình thường của Vạn Tiêu, Lâm Hiểu Đông cũng không có gì lạ.
Nhưng khiến cho tim cậu đập nhanh, chính là người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha màu trắng ở giữa kia.
Đèn trong hộp đêm rất mờ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Hi lắc lắc cái ly thủy tinh trong tay, không một chút quan tâm mà nhướng mi mắt lên, đôi mắt đen lãnh đạm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Đông đang đứng cách đó không xa, đôi môi mỏng khẽ cong lên, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Rượu màu hổ phách trong ly làm tan chảy viên đá, phát ra âm thanh trong trẻo.
Lâm Hiểu Đông không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng.
Hôm nay Cố Hi mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, hàng cúc trên cùng tùy ý cởi ra, bởi vì người đàn ông vẫn luôn ngồi khom lưng trên ghế, Lâm Hiểu Đông thậm chí có thể thấy rõ hình dáng cơ bụng của anh ta.
“Đồ không có đạo đức,” cậu vô cùng đau đớn mà nói với hệ thống, nhưng đôi mắt vẫn luôn dính ở trên người đối phương, “Quá xấu! Cần phải lên án!”
Hệ thống ha hả một tiếng, giọng nói cứng nhắc của nó giống như toả ra một mùi âm dương quái khí:
“Thôi đi, nếu không thì ngài lấy cái gì mà nhìn.”
Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, khẳng định nói: “Đúng thật.”
“Cố tổng, Vương tổng, ta đưa người đến rồi.” giám đốc Hồ cúi đầu khom lưng nói với bọn họ.
Hắn vứt cho Lâm Hiểu Đông một ánh mắt: ngươi tự mình cầu phúc đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Cố tổng,” sau khi cánh cửa đóng lại, một người đàn ông trung niên ngồi phía bên trái Cố Hi phá vỡ sự yên lặng này, “Đây này là chàng trai trẻ mà ngươi coi trọng à?”
Hắn có chút kì quái mà nhìn chăm chú vào Lâm Hiểu Đông, ánh mắt cũng không tự giác mà mang theo một tia châm chọc.
Ngoại hình miễn cưỡng được xem là thanh tú, thân thể gầy gò như cây củi khô, khí chất thì không có, thật không thể chịu nổi…… chỉ thế này thôi sao?
Cố Hi thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Đông - người như đang phiêu diêu trên cõi thần tiên, hắn đột nhiên hỏi: “Làm xong bài tập chưa?”
“Hả?” Lâm Hiểu Đông lấy lại tinh thần, nhất thời không phản ứng kịp.
Dường như Cố Hi cũng không muốn nghe cậu trả lời, hắn nói: “Chưa làm xong thì quay về làm đi, không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Bây giờ Lâm Hiểu Đông mới hiểu rằng, Cố Hi đang muốn đuổi cậu đi.
Cậu nhanh chóng liếc nhìn cảnh tượng trong phòng, tuy rằng bầu không khí không thể gọi là giương cung bạt kiếm, nhưng cũng rất là căng thẳng đó.
Các phòng khác tràn ngập tiếng cười nói sung sướng trong khung cảnh xa hoa. Còn ở đây, những ông sếp lớn và những người giàu nắm quyền lực thực sự tụ họp lại với nhau, nhưng tất cả đều căng thẳng giống như đi đánh trận vậy.
Lâm Hiểu Đông nhìn những người này, đột nhiên có chút buồn cười.
Nếu Cố Hi đã lên tiếng, cậu đương nhiên không có ý định ở lại.
Nhưng vừa mới quay người chuẩn bị rời đi, Vương tổng lại nói: “Aida, đừng đi mà.” Hắn buông tay đang ôm eo người phụ nữ bên cạnh ra, nheo lại đôi mắt, bộ dạng say xỉn mà vẫy tay với Lâm Hiểu Đông, “Hôm nay là thứ bảy, làm bài tập cái gì. Đến đây, bồi ta uống hai ly.”
Đây là hắn đang khiêu khích à.
Nhưng người mà hắn muốn khiêu khích không phải là cậu, Lâm Hiểu Đông nghĩ, mà là quyền lực của Cố Hi.
Lâm Hiểu Đông cũng không kiềm chế gì nhiều, dù sao quyền lực của Cố Hi cũng không liên quan cái rắm gì đến cậu. Cậu đứng ở cửa thoải mái hào phóng mà đi tới, còn chưa đi được hai bước, liền nghe người đàn ông cách đó không xa nói với giọng điệu không thể nghi ngờ:
“Đến đây.”
Khoé miệng Lâm Hiểu Đông giật giật.
Cậu nhanh chóng liếc nhìn Cố Hi, rồi lại nhìn Vương tổng, thở dài một hơi, cuối cùng đang đi nửa đường liền thay đổi hướng đi đến bên cạnh Cố Hi.
Sắc mặt Vương tổng lập tức trở nên khó coi.
Nhưng hắn nhẫn nhịn, không nói gì nữa.
“Ngồi đi.” Cố Hi nói.
Lâm Hiểu Đông cúi đầu nhìn ghế sô pha chỉ có một mình hắn ngồi, nghĩ thầm cậu chỉ có thể ngồi ở chỗ đó.
Nhưng muốn ngồi trên đùi của ngươi có được không? (Chúi: Tui cũng muốn ngồi. Cậu một bên. Tui một bên. Kkk)
Cố Hi vỗ vỗ đùi, ý bảo Lâm Hiểu Đông nghĩ không sai, chính là ngồi trên đùi hắn.
Lâm Tiểu Đông: Yess!
Cậu tung tăng đi qua, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra vẻ nhẫn nhịn nhục nhã, thập phần rụt rè mà ngồi trên đùi Cố Hi.
…… Nhưng chỉ ngồi nửa cái mông.
Xuyên qua lớp vải quần tây phẳng phiu, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông truyền qua da chạy thẳng đến trung tâm thần kinh, nhịp tim của Lâm Hiểu Đông trong nháy mắt đập rất nhanh, còn chưa kịp thích ứng, Cố Hi lại vươn một tay ra, dường như vô tình mà ôm lấy eo cậu.
Lâm Hiểu Đông mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng nghĩ thầm A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.
Chắc là Phật tổ không đành lòng để cậu ăn chay niệm phật, uống canh trong veo vô vị trong khoảng thời gian này, cho nên mới thiện tâm quá độ, ban cho cậu một người đàn ông mạnh mẽ.
Cảm ơn Phật Tổ, người sống lương thiện rốt cuộc cũng được đền đáp.
Hệ thống: Phật Tổ đang trừng phạt ngài đó.
Không biết vì sao, đột nhiên Cố Hi không thể hiểu được mà rùng mình một cái.
Hắn nghĩ nguyên nhân là do điều hòa, nên ôm chặt lại một chút.
Đôi tay của người đàn ông này lớn, trong khi thân hình của Lâm Hiểu Đông lại gầy.
Nhưng trăm triệu lần cậu không nghĩ tới, Cố Hi lại có thể ôm trọn hơn một nửa cái eo của cậu chỉ bằng một tay.
Tư thế hiện tại của cậu chính là một tay chống trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, một tay để ở trên người, bởi vì chỉ ngồi một nửa cái mông nên không giữ được thăng bằng, cậu hơi vặn người một chút. Kết quả, khiến người đàn ông ở bên dưới bị cậu kích thích đến hô hấp cứng lại, để trừng phạt, hắn nhéo cậu một cái, dùng ánh mắt ám chỉ rằng cậu không nên tự ý di chuyển linh tinh.
Lâm Hiểu Đông lập tức dựng thẳng sống lưng ngồi ngay ngắn: Ngoan ngoãn.jpg.
Cố Hi nhìn thấy phản ứng của cậu, hắn cười nhẹ một tiếng, hỏi Lâm Hiểu Đông: “Mỗi tháng Vạn Tiêu trả cho em bao nhiêu?”
Lâm Hiểu Đông sửng sốt, chuyện này có liên quan gì đến tiền lương của cậu vậy?
“Chỉ…… Mấy ngàn tệ thôi.” Cậu cẩn thận mà trả lời.
Trên thực tế cũng không được bao nhiêu, bởi vì lúc trước giám đốc Hồ uy hiếp cậu đến, chỉ để hầu hạ tốt vị đại gia trước mặt này.
Cố Hi gật gật đầu: “Trách không được.”
Lâm Hiểu Đông:?
Người này hỏi thật kỳ lạ.
Vương tổng nhìn bọn họ đang “Trò chuyện với nhau thật vui vẻ”, cười gượng một tiếng: “Xem ra là tôi không đúng rồi, Cố tổng cùng người bạn học này, cảm tình rất tốt nha.”
Cố Hi một tay ôm Lâm Hiểu Đông vào trong lòng ngực, một tay cầm ly rượu, tựa lưng vào ghế, sắc mặt lạnh lùng mà nhìn ông ta ra hiệu.
Bầu không khí trong phòng dần dần dịu đi.
Mấy quả bí nhỏ xung quanh các ông sếp lớn thở dài một hơi, một lần nữa lại bắt đầu công việc của mình —— rót rượu rót rượu, làm nũng làm nũng, còn có người bắt đầu đăng kí bài hát, dù sao bọn họ vẫn luôn duy trì vẻ mặt hưng phấn.
Chỉ có Lâm Hiểu Đông vẫn luôn kiên trì tư thế ngồi thẳng ở trên người Cố Hi, chỉ cảm thấy đau eo nhức chân mỏi cổ, ngay cả khi đi huấn luyện quân sự ở trường cao trung cũng không khó khăn như vậy.
Cố Hi nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cố gắng kiên trì của cậu, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ đến không thể phát hiện được.
“Em có thể dựa lên người tôi.” Hắn thấp giọng nói.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua bên tai cậu, lỗ tai Lâm Hiểu Đông ửng đỏ, nghĩ thầm tại sao ngươi không nói sớm. Nhưng cậu còn chưa kịp điều chỉnh tư thế dựa lay động lòng người, thì một lực từ eo truyền đến, khiến cậu dựa đầu vào vai hắn.
Lâm Hiểu Đông đầu óc trống rỗng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ đối phương, nhưng chóp mũi lại ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.
Nhìn vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh cùng với vành tai đỏ như máu của đứa trẻ trong lòng ngực, khóe môi của Cố Hi không khỏi nhếch lên, đột nhiên rất muốn trêu trọc cậu ấy.
“Nho.” Hắn nâng cằm lên, ra hiệu cho Lâm Hiểu Đông lấy một chút trái cây trên mâm trái cây ở phía trước.
“Nho?” Lâm Hiểu Đông không hiểu, ngơ ngác mà trợn mắt ngoác mồm lặp lại.
Mãi cho đến khi Cố Hi nhìn cậu vài giây, Lâm Hiểu Đông mới nhận ra rằng người đàn ông này muốn cậu đút cho hắn ăn.
Đúng là đồ tiểu yêu tinh ranh ma.
Cậu ở trong lòng cảm thán một câu, ngoan ngoãn lột vỏ đưa đến bên miệng hắn.
Có Lâm Hiểu Đông đút cho ăn, bằng mắt thường có thể thấy được tâm tình của Cố Hi trở nên rất vi diệu, một vị sếp lớn ngồi bên cạnh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, liền nhân cơ hội hỏi thăm tin tức: “Cố tổng, năm sau là đến mùa khô, ngài xem hoạt động kinh doanh của bến tàu này……”
Hắn vẻ mặt háo hức mà nhìn Cố Hi, nhưng người đàn ông lại không nhìn hắn. Mà thay vào đó, hắn trông giống như một chú mèo con, không chút để ý mà vuốt ve phía sau cổ của của Lâm Hiểu Đông, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa thành một vòng tròn, khiến cậu không tự giác mà run rẩy.
Lâm Hiểu Đông hô hấp rối loạn.
Đôi mắt cậu rũ xuống, những ngón tay khẽ run lên, xém chút nữa thì làm rơi quả nho.
Cuối cùng Cố Hi cũng lộ ra ánh mắt hài lòng. Hắn lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói với vị sếp kia: “Theo kế hoạch đã định, tôi sẽ không có ý kiến.”
“Ngài nói đùa ư, nếu không có ý kiến, vậy thì ai là người đưa ra quyết định cuối cùng chứ.”
Vị sếp kia ăn một chút, ngượng ngùng mà nở nụ cười.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lâm Hiểu Đông cũng ngừng lột nho.
Cố Hi: “Mệt ư?”
“…… Không, ngươi có muốn ăn thêm nữa không?”
Người đàn ông lắc lắc đầu, tự mình bóc vỏ một quả cam, bẻ ra rồi đưa đến bên miệng của Lâm Hiểu Đông.
Mặc dù chỉ là thú vui khi cho những động vật nhỏ ăn, nhưng hành động quá mức thân mật này khiến cho mọi người ở trong phòng bị sốc đến nói không ra tiếng.
Từ khi nào mà Cố tổng lại vì người khác mà lột vỏ cam vậy?
Bởi vì tiếng nhạc ở trong phòng quá to, Lâm Hiểu Đông cũng không để ý đến cảnh tượng xung quanh, cậu không thích ăn cam, nhăn mũi, miễn cưỡng mà nuốt một miếng, ngay sau đó liền nôn ra vị chua xuống thùng rác.
“Thật khó ăn.” Cậu nhíu mày nói.
“Thật sao?” Cố Hi bóc một miếng đưa vào trong miệng, sau đó cũng nhăn mày, “Đúng thật, vị có hơi chua.”
Hai người không coi ai ra gì liền làm những hành động thân mật khiến người khác choáng váng, Vương tổng trao đổi ánh mắt với một vị sếp đi cùng, bọn họ đều là cáo già lăn lộn nhiều năm trong thương giới, làm sao mà không nhìn ra được, Cố Hi này rõ ràng là đang lấy lý do tán tỉnh, đánh yêu người tình nhỏ bé để khiến bọn họ im miệng.
Mà bên kia.
Cố Hi hỏi cậu: “Biểu hiện tối nay không tồi. Em muốn phần thưởng gì?”
Lâm Hiểu Đông nuốt nuốt nước miếng, lộ ra ánh mắt khát vọng: “Tiền.”
“Không được,” Cố Hi tiếp tục trêu cậu, “Em vẫn còn đi học, tiền nong gì.”
Lâm Hiểu Đông ánh mắt lóe lên.
Quả nhiên, Cố Hi vẫn nhận cậu thành Lâm Hạ Miên.
“Đúng,” nhưng Lâm Hiểu Đông cũng không có ý muốn giải thích, chỉ đơn giản làm theo lời anh ta nói, “Tiền của ta đều do anh trai ta cầm, ta muốn cũng vô ích.”
“Anh trai em hung dữ lắm à?” Cố Hi nhướng mày, “Có cảm giác như em rất sợ hắn.”
“Đâu có,” Lâm Hiểu Đông thanh thanh giọng, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, “Anh trai ta rất lợi hại, là một học sinh đứng nhất đạt được 985 điểm thi đại học, còn biết đàn ghi ta, biết tự mình sáng tác bài hát, hàng năm đều nhận được học bổng quốc gia. Trước khi anh ấy tốt nghiệp, rất nhiều công ty lớn đổ xô đến muốn tuyển anh ấy, mức lương một trăm vạn mỗi năm đều là chuyện bình thường.”
Cố Hi cong môi, dung túng nói: “Thật không? Em không nói dối tôi chứ?”
Lâm Tiểu Đông chột dạ nói: “Đương nhiên không rồi.”
“Vậy khi nào giới thiệu hắn với tôi, tôi rất thích những đứa trẻ có thành tích học tập tốt.”
Lâm Hiểu Đông hừ một tiếng: “Ngươi không được có ý đồ gì với anh trai ta, hắn cao 1m8, cả người đều là cơ bắp. Tuy nhìn ngươi cao hơn hắn một chút, nhưng chỉ với một quyền là hắn có thế đấm bay ngươi đấy!”
Cố Hi đánh giá Lâm Hiểu Đông một chút, nhìn tay chân như chân gà luộc này của cậu, lại nhớ tới dáng vẻ nằm liệt tại chỗ cùng cái miệng gào to của tên lừa đảo này ở trước cửa nhà hàng lúc trước, đột nhiên hắn có chút buồn cười.
Những cái khác thì không biết, nhưng hắn nghĩ với vóc dáng như này, chắc chắn rất thích hợp với việc ăn vạ.