* Cỏ đuôi chó: có nghĩa là tình yêu thầm kín, bền bỉ và hết mình.

 

Sau khi ngạc nhiên một chút, Lâm Hạ Miên rất nhanh bình tĩnh lại.

Hắn chủ động giới thiệu nói: "Anh, đây là bạn học của em và cũng là người trong đội thi tuyển, cô ấy tên là Lục Viên Viên."

Lâm Hiểu Đông cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Vừa thấy Lục Viên Viên liền biết cô là loại con gái nhỏ nhắn, cô cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Hiểu Đông chào hỏi: "Chào anh."

"Chào ngươi, ngươi có khoẻ không" thanh niên đối xử với em dâu tương lai rất nhiệt tình, "Vào đi, đúng lúc ta mua tôm hùm đất, ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm nha?"

"Không, không cần đâu anh, hôm nay em đến để thảo luận đề thi với Lâm Hạ Miên......"

"Aida, khách sáo làm gì, dù sao tôm hùm đất cũng rất nhiều, nếu không đủ thì lại mua thêm." Lâm Hiểu Đông hiếm khi hào phóng, hùng hổ mà vung tay, "Hôm nay coi như ta mời ngươi!" Tuy rằng ngày thường cậu cũng hay làm vậy.

Lâm Hạ Miên nghi ngờ nhìn hắn: "Anh, Anh trúng vé số à?"

"Làm gì có. Anh trai ngươi luôn xui xẻo, ngươi cũng không phải không biết."

"Vậy thì vì sao......" Lâm Hạ Miên lúc này mới chú ý đến chân của Lâm Hiểu Đông, giọng nói lập tức tăng đến quãng tám, "Chân của anh làm sao vậy!?"

"Ai, thật xui xẻo, trên đường bị một chiếc xe đâm phải." Lâm Hiểu Đông thuận miệng nói dối một câu, lộ ra vẻ mặt đắc ý nói, "Chuyện này không có gì nghiêm trọng, chỉ là trật chân thôi, nhưng người kia coi tiền như rác bồi thường cho ta nhiều tiền lắm đó."

"Làm sao anh lại bất cẩn như vậy chứ," Lâm Hạ Miên vẻ mặt đau lòng mà đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha, "Hắn bồi thường cho anh bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi......"

Lâm Hiểu Đông vừa định nói ra sự thật, lập tức nhận ra chỉ bị trật một cái chân mà bồi thường tận hai mươi vạn thật sự có chút vô lý.

Vì thế cậu lập tức nói lại, "Hai vạn tệ!"

"Nhiều như vậy ư?"

Lâm Hạ Miên mở to hai mắt nhìn, hai vạn tệ thật sự là một số tiền rất lớn đối với nhà chúng ta, "Người nào mà coi tiền như rác vậy chứ?"

Lâm Hiểu Đông bịa chuyện nói: "Là...... Cố Hi! Ngươi biết không? Chủ tịch của tập đoàn Cố thị, hắn rất giàu, hai vạn tệ đối với hắn chỉ là mưa bụi mà thôi."

Lâm Hạ Miên nửa tin nửa ngờ.

Nhưng rất nhanh hắn liền chú ý đến cuộc nói chuyện của Lâm Tiểu Đông và Lục Viên Viên.

"Anh còn biết chơi đàn ghita?" Cô gái vui mừng hỏi, xem ra nam sinh biết chơi đàn ghi-ta là một điểm cộng trong mắt người khác giới, "Vậy anh có thể đàn một bài được không? Em muốn nghe á."

Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm trả lời: "Được thôi."

Cậu vừa định đi đến góc tường lấy đàn ghi-ta, Lâm Hạ Miên đột nhiên bước đến chắn trước mặt cậu.

"Anh," hắn bình tĩnh nói, "Lâu rồi anh không chơi cây đàn ghita đó, để em giúp anh lau đàn."

Lâm Hiểu Đông nhướng mày: "Không cần đâu, việc nhỏ này ta làm được."

"Anh!"

Thiếu niên cất cao giọng, khi thấy Lục Viên Viên đứng bên cạnh lộ ánh mắt kinh ngạc, hắn mới bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi nói: "Được rồi, vậy để em giúp anh lấy khăn."

Nhìn bóng dáng Lâm Hạ Miên trầm mặc bỏ đi, Lâm Hiểu Đông ôm đàn ghi-ta vào trong lòng ngực, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, bắt đầu cúi đầu chỉnh dây.

"Em trai ta từ nhỏ lớn lên cùng với ta, bị ta chiều quá sinh hư, rất dễ ganh tị," một lát sau, thanh niên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Viên Viên hơi hơi mỉm cười, "Đã khiến ngươi chê cười rồi."

Lục Viên Viên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng vẫn theo bản năng trả lời lại: "Không sao đâu ạ."

Thấy Lâm Hiểu Đông cùng cô gái ở bên ngoài nói nói cười cười, ngón tay của Lâm Hạ Miên đặt trên ngăn tủ chậm rãi nắm chặt, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút hối hận khi quyết định dẫn bạn học về nhà.

Hắn không muốn thấy anh trai mình cười với người khác.

Trước đây Lâm Hiểu Đông từng học đàn ghi-ta, cậu tiện tay đánh một bài《 Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm 》, rất hài lòng với kỹ năng của mình so với lúc trước không có gì thay đổi. Kết thúc bài hát, Lục Viên Viên kích động mà vỗ tay, khen ngợi: "Anh đàn hay thật."

"Cảm ơn." Lâm Hiểu Đông lịch sự nói, sau đó nhìn về phía Lâm Hạ Miên đang trầm mặc ngồi một bên, "Hạ Miên, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Anh đàn tất nhiên là hay nhất rồi."

Nói xong, Lâm Hạ Miên gấp không chờ được mà đứng lên: "Em có chút đói bụng, trước tiên chúng ta ăn cơm đã."

Lâm Hiểu Đông buông tay ra: "Được rồi, nghe lời ngươi."

Ăn xong cơm chiều trời vẫn chưa tối lắm, hai học sinh cao trung ngồi ở bàn học đang thảo luận đề tài, Lâm Hiểu Đông không có việc gì làm liền nằm xụi lơ trên ghế sô pha, ngẩn ngơ mà nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

Bên tai truyền đến tiếng hai đứa nhỏ cãi nhau:

"Bài này cần phải có người hướng dẫn, ngươi vẽ đường phụ không đúng, cho nên rất khó giải."

"Không phải, cách làm của ngươi quá dễ, lão sư nói cách làm làm như thế này của ta rất đúng......."

Lâm Hiểu Đông thu lại ánh mắt, cậu nhìn chằm chằm bộ đồng phục cao trung trên người Lâm Hạ Miên và Lục Viên Viên, bỗng nhiên nhớ đến, hình như như cách đây không lâu, "Lâm Hiểu Đông" ở thế giới này cũng giống như bọn họ, cũng đang ở lớp học ôn bài.

Kim đồng hồ chỉ đến 7 giờ rưỡi.

Lục Viên Viên chào tạm biệt bọn họ sau đó liền chuẩn bị rời đi, Lâm Hiểu Đông nói Lâm Hạ Miên tiễn cô ấy về nhà, nhưng đứa trẻ ương ngạnh nói nhà của cô ấy thật sự rất gần đây, sống chết cũng không muốn đi.

Lâm Hiểu Đông thấy thế cũng không nói gì.

Chỉ mặc kệ hắn cả đêm.

Kết quả sau hai giờ, con thỏ nhỏ không nhịn được nữa, sau khi tắm rửa xong chạy đến bên cạnh cậu liền cọ tới cọ lui, nỗ lực muốn tìm đề tài nói chuyện: "Anh, đừng giận nữa mà."

Lâm Hiểu Đông trở mình: "Không nghe thấy, ngủ rồi."

Lâm Hạ Miên: "............"

Một lát sau, hắn lại thò qua nói: "Anh, thật ra là hôm nay em cũng gặp Cố Hi."

"Cút, ta biết rồi." Lâm Hiểu Đông mắt cũng không nâng mà nói.

"Thật mà!" Lâm Hạ Miên nóng nảy, "Hôm nay, hiệu trưởng trường em tổ chức một bữa tiệc, tập đoàn Cố thị không phải đang hỗ trợ học bổng cho một số trường tốt nhất sao? Buổi trưa, hiệu trưởng dẫn em và Lục Viên Viên với mấy bạn khác trong đội thi tuyển đi đến nhà hàng, cùng Cố Hi ăn một bữa cơm, nói rằng ông ta cám ơn hắn vì đã hỗ trợ, thậm chí em còn mời rượu hắn nữa đó."

Lâm Hiểu Đông rốt cuộc có một chút quan tâm, cậu bò dậy hỏi: "Ăn ở đâu vậy?"

"Nhà hàng Vân Giang."

"............" Lâm Hiểu Đông nghĩ thầm, đúng là em trai tốt, nhà hàng mà tên tiểu tử nhà ngươi ăn cơm cùng Cố Hi cách hiện trường anh trai ngươi ăn vạ không đến một km.

"Trông tên Cố Hi kia như thế nào," cậu thuận miệng hỏi, "Có bụng bia hay không?" ( Chúi Ú: Cái tên này. Bụng bia có gì mà không tốt chứ. 😒😒)

Lâm Hạ Miên thành thật mà lắc lắc đầu: "Không có, hắn mới 29 tuổi, làm sao có thể có bụng bia. Hơn nữa thật sự rất đẹp trai, Lục Viên Viên còn nói hắn là mẫu bạn trai lý tưởng của cô ấy đó."

"Vậy hắn có nói với ngươi chuyện gì không?" Lâm Hiểu Đông nói, "Những kẻ có tiền như vậy, đôi mắt đều mọc trên đỉnh đầu, lãnh đạm là chuyện bình thường, mặc kệ hắn nói gì ngươi đừng để trong lòng, nghe chưa."

"Kỳ thật hắn có thái độ rất ôn hoà đối với học sinh bọn em," Lâm Hạ Miên nói xong, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện nhỏ lúc ăn cơm, "Hình như hắn...... Đặc biệt chú ý đến em."

Trong bữa ăn, Cố Hi nhìn hắn rất nhiều lần, thậm chí lúc đi trên đường Lâm Hạ Miên còn thấy người đàn ông đang nhìn chăm chú vào gương mặt hắn.

Nếu không, hiệu trưởng cũng sẽ không để hắn đại diện thay mặt tất cả học sinh mời rượu Cố Hi đâu.

Nghe vậy, Lâm Hiểu Đông nheo lại đôi mắt.

Trong phần giới thiệu mà hệ thống đưa cho cậu, chỉ có hai nhân vật chính: Lâm Hạ Miên, và vị đại gia coi trọng Lâm Hạ Miên.

Nhưng đến tận bây giờ, Lâm Hiểu Đông vẫn không biết vị đại gia này tên họ là gì, vì lý do này, cậu còn cố tình hỏi hệ thống nguyên nhân, nhưng kết quả chỉ nhận được câu trả lời là số liệu từ tổng bộ đang xảy ra vấn đề, phỏng chừng phải đợi sau khi lập trình viên đến mới có thể giải quyết được.

Đối với câu trả lời này, Lâm Hiểu Đông không còn gì để nói.

Nhưng chẳng lẽ họ Cố này chính là tên đại gia đã nhất kiến chung tình với Lâm Hạ Miên trong cốt truyện ư?

Lâm Hạ Miên bây giờ mới đang học cao trung, bọn họ gặp nhau trên bàn cơm...... Điều đó không có nghĩa là cốt truyện đã bắt đầu rồi sao? Cố Hi đã thích Lâm Hạ Miên chưa?

Hiện tại Lâm Hiểu Đông cuối cùng cũng hiểu được một chút, vì sao trước khi xuyên không hệ thống nói đi nói lại với cậu rằng cốt truyện chính không thể thay đổi được.

Cậu là một người tốt hiếm có khó tìm, thấm thía mà khuyên nhủ: "Hiện tại ngươi còn đang học cao trung, chưa đủ 18 tuổi, nếu như yêu một người có tiền có quyền như vậy, liền sẽ trở thành tiểu bạch thỏ bị ăn đến xương cốt đền không còn."

Lâm Hạ Miên:..?

"Không phải đâu, anh đang nói cái gì vậy," hắn dở khóc dở cười, "Chỉ là ăn với nhau một bữa cơm thôi mà, tại sao lại nói qua chuyện yêu đương rồi?"

Lâm Hiểu Đông hừ một tiếng, người ta đã sớm nhất kiến chung tình với ngươi rồi, cho dù không muốn, đại gia khẳng định cũng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến ngươi thay đổi quyết định thôi.

"Vẫn là câu nói đó, chờ sau thi đại học xong, ngươi muốn nói chuyện với ai thì nói." Cậu nói, "Nhưng hiện tại, cách xa tên họ Cố kia ra một chút." Nếu không ngươi sẽ không thi đậu đại học đâu.

"Vâng, em biết rồi." Lâm Hạ Miên ngoan ngoãn nói.

"Nhưng mà anh nè, Cố Hi phát cho học sinh chúng ta mỗi người một phần học bổng, cũng không ít đâu, anh muốn xem không?"

Lâm Hiểu Đông thấy hắn thình thịch mà chạy đến phòng khách, lấy trong cặp sách ra một cái thẻ ngân hàng đã đăng ký đưa cho cậu, nhịn không được nhíu nhíu mày, hỏi: "Bên trong có bao nhiêu tiền?"

"Cũng là hai vạn tệ." Lâm Hạ Miên nói, "Anh, anh cầm giúp em đi."

Số tiền này không nhỏ, Lâm Hiểu Đông cũng không chối từ, dù sao cậu cũng để dành cho Lâm Hạ Miên đi học đại học.

Vì số tiền khổng lồ này, Lâm Hiểu Đông miễn cưỡng khen Cố Hi một câu: "Hắn ra tay cũng thật hào phóng."

Lâm Hạ Miên gật gật đầu: "Hắn là chủ tịch, ngày thường cũng không liên quan gì đến chúng ta, lần này có được là do Triệu lão sư giúp đỡ đấy."

"Triệu lão sư rốt cuộc là ai, mà có thể quen biết được Cố Hi vậy?"

"Em cũng không biết, nghe nói là có quan hệ trong gia tộc, nên em mới nói chuyện này với anh." Lâm Hạ Miên thở dài một hơi, "Anh, em biết anh quan tâm em, nhưng anh cũng không cần phải căng thẳng quá mức đâu. Cố Hi muốn dạng gì mà chẳng có, làm sao lại coi trọng một học sinh cao trung nghèo như em chứ?"

"Ngươi lớn lên cũng không xấu," Lâm Hiểu Đông nói, "Học sinh mới dễ bị lừa nhất, ngươi xem ta chưa bao giờ lo lắng về chuyện này."

Lâm Hạ Miên vốn định nói anh lớn lên nhìn giống như em, tại sao anh lại không cần lo lắng.

Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn một đầu tóc xanh vàng của Lâm Hiểu Đông, lại yên lặng mà đem lời nói trên miệng nuốt xuống.

Nếu không phải vì mắt có vấn đề, chắc chắn Cố Hi không có khả năng nhìn trúng Lâm Hiểu Đông.

Nhưng hắn cũng không muốn chia sẻ với bất kì ai, Lâm Hạ Miên tự mình nghĩ.

Chỉ có hắn mới biết anh trai mình tốt như thế nào.

Trước khi tắt đèn, hệ thống hỏi: "Ngài không tính nói chuyện kiếm được hai mươi vạn cho hắn biết sao?"

"Chờ hắn thi đại học xong đã," Lâm Hiểu Đông nhắm mắt lại, lười biếng mà nói, "Coi như cho hắn một bất ngờ."

Nhưng Lâm Hiểu Đông lại không ngờ đến, sau này, Lâm Hạ Miên sẽ mang đến cho cậu một điều "bất ngờ" lớn hơn thế.

Không bao lâu sau, sau khi nhận được tiền thù lao, đầu trọc cùng đám anh em lúc trước hắn dẫn theo liền gặp hoạ, thương thương, tàn tàn, người nặng nhất đến bây giờ vẫn còn đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trong bệnh viện, ước tính số tiền kiếm được đều không đủ trả tiền thuốc men.

May mắn thay, đầu trọc đủ thông minh, lúc bị người ta vây đánh hắn liền chạy trốn, chỉ bị gãy một cái cánh tay, nếu không thì kết cục cũng không khá hơn là mấy.

"Chắc chắn là bị người khác trả thù."

Một buổi tối, hắn mời Lâm Tiểu Đông đi uống rượu ở một quán bên đường, vừa uống vừa thở dài.

"Không sao đâu, ta thậm chí còn không biết rốt cuộc là ai, vì sao lại cố ý để lộ tin tức, khiến người anh em của ta trở nên như thế này."

Đầu trọc buồn rầu sau đó uống rất nhiều rượu, Lâm Hiểu Đông ngồi đối diện hắn, yên lặng ngồi rót rượu cho hắn.

Một lúc sau, mới hỏi: "Vậy ngươi chuẩn bị rửa tay gác kiếm sao?"

Đầu trọc nở một nụ cười chua xót: "Long ca khuyên ta ở lại, nhưng Hiểu Đông à, ta không giống ngươi, ta còn phải nuôi vợ và con. Ta không thể khiến cô ấy vì ta mà mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, càng không thể khiến cô ấy bị liên lụy."

"Ta hiểu," Lâm Hiểu Đông nói, "Nếu ai động đến em trai ta, ta nhất định sẽ liều mạng với tên đó."

Người đàn ông uống rượu say đến đỏ mặt, cười cười nói: "Quả nhiên, Hiểu Đông, chỉ khi nhắc đến chuyện của em trai, ngươi mới có thể lộ ra biểu cảm nghiêm túc như vậy."

Lâm Hiểu Đông nhướng mày: "Ta có sao? Ngày thường lúc ta đánh bida, cũng rất nghiêm túc đó."

"Không giống nhau đâu," Đầu trọc lắc đầu lè lưỡi, "Tên tiểu tử nhà ngươi, rất thông minh! Nhưng cũng rất ngốc. Nói thật nói dối cũng không phân biệt được, một...... Một kẻ nói dối khôn ngoan là như thế này, chính bản thân mình luôn tin vào lời nói dối đấy."

Nói xong, hắn liền lăn ra bàn ngủ gục, trong lỗ mũi còn phát ra tiếng ngáy rất to.

Lâm Hiểu Đông thở dài một hơi.

Cậu giúp đầu trọc gọi cho Di Di*, lại lấy một cái thẻ ngân hàng đã đăng kí, bên trong có hai vạn tệ bỏ vào túi hắn, kèm thêm một dòng tin nhắn "Hãy chữa bệnh cho anh em của ngươi thật tốt" rồi quay trở lại bằng chính đôi chân của mình.

* Taxi hiệu Di Di.

Trước khi về đến nhà, cậu nhận được tin nhắn của đầu trọc:

"Hiểu Đông, ngươi phải cẩn thận. Nhóm người kia nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu, hiện tại không ra tay nhưng không có nghĩa là tương lai cũng vậy. Hai vạn tệ này, ta mặt dày thay cho người anh em kia nhận lấy, nếu có khó khăn gì hãy nói với ta, cho dù ta rửa tay gác kiếm cũng nhất định xuống núi giúp ngươi."

Cùng lúc đó, thông báo quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai:

[Ting~, thẻ người tốt +1.]

Lâm Hiểu Đông dựa vào hành lang, nhìn chằm chằm vào tin nhắn, rất nhanh liền nở nụ cười.

Cậu chỉ trả lời lại một chữ: "Được."

Hiện tại là tháng chín, trường học bắt đầu khai giảng, Lâm Hạ Miên đã chuyển vào sống trong ký túc xá dưới sự "đe dọa và dụ dỗ" của cậu, gần đây Lâm Hiểu Đông không ra ngoài nhiều, lúc ăn cơm toàn đặt cơm hộp, thật sự cậu không thể nghĩ được, những người kia làm cách nào để trả thù mình đây.

-- Cho đến khi cậu nhận được một cuộc điện thoại gọi cậu đến trường học của Lâm Hạ Miên.

"Thành thật mà nói, gặp lại ngươi một lần nữa khiến tâm tình ta thật sự rất phức tạp," Trưởng khoa ngồi trong văn phòng, ngẩng đầu nhìn nam thanh niên rõ ràng gầy hơn rất nhiều so với thời đi học, nhẹ giọng hỏi, "Lâm Hiểu Đông, ngươi gần đây thế nào, có khoẻ không?"

Trước khi đến đây, Lâm Hiểu Đông cố tình mua một chiếc mũ đội lên đầu, nhưng cậu vẫn không che giấu được mái tóc màu vàng quá mức chói mắt kia.

Nghe được câu hỏi này từ lão sư đã từng đã dạy mình, cậu có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng: "...... Vẫn, vẫn khoẻ ạ."

Tuy nhiên, trưởng khoa đã dạy mấy chục năm rồi, làm sao có thể không biết, lúc trước cậu thiếu niên ôm một đống bài thi chạy phía sau cô, một lòng muốn thi đậu vào trường đại học truyền thông khoa sáng tác âm nhạc, đã không bao giờ có khả năng trở lại nữa.

Rõ ràng em ấy thích đọc sách như vậy, cuối cùng vẫn đem cơ hội nhường lại cho em trai mình.

Nàng hận sắt không thành thép mà quở trách nói: "Lâm Hiểu Đông ơi Lâm Tiểu Đông, ta nên nói với ngươi như thế nào mới tốt đây? Ngươi, đứa nhỏ này thật ngốc! Ngươi có biết hay không, nếu ngươi còn ở trong đội thi tuyển thì trường chúng ta căn bản là không cần phải tranh giành giải tỉnh với đội thi tuyển của các trường cấp ba khác? Tuy rằng thành tích của em trai ngươi cũng không tệ, nhưng so với ngươi lúc trước thì kém xa lắm!"

[Ting~, thẻ người tốt +1.]

Lâm Hiểu Đông kinh ngạc mà ngẩng đầu, cậu không ngờ tới, rõ ràng là bản thân chưa làm gì cả, vậy mà lại nhận được thẻ người tốt trên người trưởng khoa đã từng dạy mình.

Xem ra chuyện cậu nghỉ học, thực sự là một cái nút thắt trong lòng trưởng khoa.

"Bỏ đi, việc đã đến nước này rồi, hai anh em ngươi tự mà quyết định, ta sẽ không nói gì cả," Trưởng khoa nhìn thấy cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thở dài một hơi, cuối cùng thay đổi chủ đề, "Nói về chuyện của em trai ngươi đi. Ta biết rõ hoàn cảnh của gia đình ngươi, cho nên lần này mới gọi điện thoại cho ngươi."

Khi nói đến việc này, cuối cùng tinh thần Lâm Hiểu Đông cũng khá hơn.

"Lão sư, tên nhóc này đã gây chuyện gì vậy?"

Trưởng khoa nhìn cậu thanh niên vẫn chưa biết tính nghiệm trọng của chuyện này, trong ánh mắt hiện lên một tia thương tiếc sâu sắc.

Nàng nói: "Lâm Hạ Miên...... Đã hơn một tháng, hắn liên tục trốn tiết tự học vào buổi tối để đi ra ngoài làm thêm. Theo nội quy của trường học, chúng ta là có quyền đuổi học hắn."

Lâm Hiểu Đông ngây ngẩn cả người.

Cậu thật không nghĩ đến, ngày thường Lâm Hạ Miên là một học sinh ngoan ngoãn, lại có lá gan lớn như vậy.

Nhưng không đợi cậu hồi phục lại tinh thần, trưởng khoa tiếp tục nói: "Vậy là được rồi, xét hoàn cảnh đặc biệt của gia đình các ngươi, ta sẽ nói đỡ giúp hắn, chỉ cần phê bình và giáo dục trong trường một chút là được, chỗ giáo vụ cũng sẽ không ghi tội hắn. Nhưng, ngươi có biết hắn làm thêm ở đâu không?"

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play