Bởi vì đã đầu thú và được xử lý khoan hồng, cho nên cảnh sát chỉ phê bình, giáo dục bọn họ một chút sau đó thả về.
Trịnh Lập hùng hùng hổ hổ mang theo người rời đi, trước khi đi còn đe doạ nói hắn nhất định sẽ khiến Lâm Hiểu Đông nhục nhã. Long ca giơ ngón tay giữa chỉ vào bóng lưng đang bỏ đi của hắn, sau đó cười ha ha, dùng sức vỗ vỗ vào vai Lâm Hiểu Đông: “Đúng là người đã đạt thành tích cao ở trường cao trung có khác, rất thông minh!”
Lâm Hiểu Đông: Ta nghĩ hình như ngươi hiểu nhầm chuyện gì đó liên quan đến học sinh đạt thành tích cao thì phải.
Nhưng hôm nay nếu như Lâm Hiểu Đông không báo cảnh sát, chỉ dựa vào một đám thuộc hạ cao thấp mập ốm gì cũng có của Long ca, nhưng mái tóc màu vàng lại cực kì giống nhau đến kinh ngạc, có lẽ thật sự không có khả năng đánh lại đám họ Trịnh.
Lâm Hiểu Đông nghe hắn oán giận vài câu, mới biết được hiện tại Trịnh Lập là tay chân đáng tin cậy của một lão đại trong thành phố, cho nên tất cả thuộc hạ của ông ta đều mặc âu phục.
Long ca: “Mẹ kiếp! Ta thấy ông ta chính là mũi heo cắm hành giả làm voi*!”
* Mũi heo cắm hành giả làm voi (猪鼻子插葱——装象): Vì hình dáng con lợn rất giống với hình dáng của con voi. Voi trưởng thành có hai chiếc răng lớn, gọi là ngà. Khi nhét lá hành vào hai lỗ mũi của con lợn thì con lợn sẽ giống như một con voi. Nó là một phép ẩn dụ ý chỉ những người thích thể hiện bản thân nhưng bản thân lại không quá xuất sắc.
Nghề của Long ca là đòi nợ thuê, mọi người ai cũng biết, đòi nợ thuê không được đánh người mà chỉ có thể hù dọa.
Vì vậy bọn họ đã dùng hình xăm giả để dán lên cánh tay của mình.
Lâm Hiểu Đông nhìn đồng hồ, bây giờ mà về nhà thể nào cũng bị Lâm Hạ Miên cằn nhằn, cậu đành phải qua đêm ở quán cà phê internet vậy.
Đề nghị của cậu được tất cả mọi người ở Hoàng Mao đồng ý.
Đi bộ trên lề đường ít ngường qua lại, đây cũng là thời điểm kinh doanh phát triển nhất của tụ điểm ăn chơi.
Long ca vào cửa hàng tiện lợi mua một gói thuốc lá, khi đi ra thì thấy Lâm Hiểu Đông ngồi xổm bên lề đường, hai con mắt nhìn thẳng vào cánh cửa màu vàng của câu lạc bộ Vạn Tiêu ở bên kia đường, thở dài một hơi, rồi ngồi xổm bên cạnh cậu.
“Đừng nhìn,” hắn nói, “Nơi đó không phải là nơi mà loại người như chúng ta có thể đến, ngồi trên ghế một đêm thôi cũng phải mất ba đến bốn vạn, mở một chai rượu liền mất năm vạn tám, nghĩ lại cũng không kém trong mơ là mấy.”
“Ta chỉ ngắm mỹ nữ thôi, được chứ.”
Lâm Hiểu Đông nói, lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao đang đậu trước cổng kia.
Chính xác mà nói, thứ cậu nhìn chính là người đàn ông tóc đen đứng bên cạnh chiếc xe thể thao.
Người đàn ông dựa vào cửa xe, đang cúi đầu cởi cúc tay áo sơ mi, hắn mặc một bộ âu phục màu đen cùng với áo ghi lê, nhìn từ xa, lưng dài vai rộng eo thon thật khiến người ta nhìn không rời mắt.
“Thật nóng bỏng.” Lâm Hiểu Đông cầm lòng không đặng liền nói.
Mông này, eo này, chân này, tuyệt!
Hệ thống biết cậu thích nam nhân, nhưng ......
“Kiềm chế lại đi,” giọng nói cứng nhắc của nó xen lẫn với một chút ghét bỏ, “Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”
Lâm Hiểu Đông vô thức lau nước miếng, nhưng lại không có gì, lúc này mới nhận ra rằng hệ thống đang lừa cậu.
Mà tên đầu trọc bên cạnh lại tưởng rằng cậu đang khen người đẹp ăn mặc sexy phía đối diện, là nhân viên tiếp rượu của Vạn Tiêu, tối nay nàng đứng chờ ở cửa từ rất lâu rồi. Thấy người đàn ông đi đến, nàng ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ và thẹn thùng, chủ động bước lên nắm lấy cánh tay hắn, nhưng lại bị đối phương đẩy ra không thương tiếc.
Đầu trọc mắng một tiếng: “Mẹ nó, người hai hộp sữa người không hộp nào * .”
* Thực ra câu này là: 旱的旱死涝旳涝死, tui khum biết dịch như nào cho sát nghĩa nên dùng câu có nghĩa tương tự để thay.
Hắn buồn bực hút một hơi thuốc lá giá rẻ trong tay, thuận tiện đưa cho Lâm Tiểu Đông một điếu.
Lâm Hiểu Đông chưa từng dùng qua thứ này, thử hút một hơi, sau đó bị sặc đến suýt ngất đi.
May mắn, hệ thống không nghiêm khắc đến nỗi cảnh báo về việc hút thuốc.
“Không, không được Hiểu Đông.” Đầu trọc cười ha ha vỗ vào lưng cậu.
Lâm Hiểu Đông thở hổn hển, chống đầu gối đứng lên: “Đi thôi, nếu cứ ngồi xổm sẽ bị tê chân.”
Nhưng không biết vì sao, trước khi đi, ma xui quỷ khiến cậu quay đầu lại nhìn một chút.
Tình cờ bắt gặp ánh mắt đen u ám thâm trầm của người đàn ông.
Nhưng rất nhanh, đối phương liền thu lại ánh mắt, biến mất sau cánh cửa Vạn Tiêu.
Lâm Hiểu Đông vô thức rùng mình một cái, cậu hỏi hệ thống: “Ngươi có chắc hắn là công dân tốt tuân thủ quy định của pháp luật chứ? Ánh mắt này, Thầy Trịnh sống ở đối diện nhà ta cũng không đáng sợ như vậy.”
Hệ thống tò mò hỏi: “Thầy Trịnh là ai?”
Lâm Hiểu Đông: “Người mổ heo ở chợ rau.”
Hệ thống: “…………”
Hệ thống: “Tôi sẽ không trả lời câu hỏi của ngài. Nhưng ngài yên tâm, nếu ngài gây chuyện với loại người này thì không có nghĩa là đụng đến Trịnh Lập.”
“Nói rõ hơn đi?”
“Khi so dao cùn cắt thịt và đi đời nhà ma, quả thực có sự khác biệt rất lớn.”
Lâm Hiểu Đông: “…… Không nói được câu nào tử tế thì có thể im lặng, cảm ơn.”
Cậu ở tiệm net trải qua một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền loạng choạng trở về nhà.
“Anh, tối hôm qua anh đi đâu vậy?”
Cậu vừa vào cửa, Lâm Hạ Miên nóng lòng hỏi.
“Ra ngoài tụ tập với mấy đứa bạn.” Lâm Hiểu Đông mơ hồ nói.
Nhưng Lâm Hạ Miên sao có thể không biết những người mà Lâm Hiểu Đông gọi là “bạn bè” là ai, hắn nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ nói: “Nhanh đi tắm rửa đi, trên người toàn mùi khói thuốc, lần sau có ra ngoài vào buổi tối thì nhớ gọi điện thoại cho em.”
Vừa nói, hắn vừa giục Lâm Hiểu Đông cởi quần áo bẩn trên người ra, hắn muốn mang đồ đi giặt sạch sẽ .
“Ừm,” Lâm Hiểu Đông nhắm mắt lại, vừa gội đầu vừa hỏi, “Nếu là người bình thường, khi phát hiện anh trai ruột của mình ngày nào cũng đi kiếm tiền với mấy tên côn đồ ở trên đường, thì phản ứng đầu tiên là gì?”
Hệ thống tìm kiếm một ít dữ liệu trong các bộ phim điện ảnh, truyền hình cùng với các tác phẩm văn học khác nhau:
“…… Thuyết phục anh ta đi vào con đường chân chính càng nhanh càng tốt?”
“Bingo, đúng vậy.”
Dòng nước uốn lượn chảy xuống mái tóc ướt đẫm của thanh niên, Lâm Hiểu Đông ngẩng đầu lên, đan năm ngón tay vào trong những sợi tóc rồi vuốt ngược về sau, hơi nóng trong phòng tắm bốc lên làm mờ đi vòng cung trên miệng cậu.
“Cho dù là anh em, bạn bè hay là vợ chồng, chỉ cần không quan tâm đến đối phương thì chuyện này có thể bỏ qua, nhưng rõ ràng Lâm Hạ Miên cũng không phải là không quan tâm đến ‘ta’. ” Cậu tắt vòi nước, hứng thú cùng hệ thống phân tích, “Vậy thì vì sao hắn lại tỏ ra thái độ mẫu thuẫn như vậy?”
Hệ thống theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
“Ta không biết,” Lâm Hiểu Đông nhún vai, “Ta mới chỉ quen biết hắn hai ngày mà thôi.”
Tuy nhiên, đánh giá biểu hiện của hai ngày qua, người đệ đệ tiện này hiển nhiên không hề đơn giản như vẻ bên ngoài của hắn.
Thú vị.
Lúc Lâm Hiểu Đông đi ra, Lâm Hạ Miên đã làm xong bữa sáng, cậu ngồi xuống nếm một bát canh, đùa cợt khen: “Rất ngon, có thể thu dọn đồ đạc đi lấy chồng được rồi đấy.”
Không ngờ, Lâm Hạ Miên lập tức múc thêm cho cậu một chén.
“Anh, chỉ cần anh thích là được,” hắn nói, “Em sẽ nấu cho anh cả đời.”
Sau khi hắn nói xong, trên bàn liền ăn yên tĩnh lại.
Lâm Hạ Miên có chút lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thanh niên trước mặt, thầm nghĩ ca của hắn sẽ không phát hiện ra chuyện gì chứ?
“Hạ Miên,” Đột nhiên, Lâm Hiểu Đông có vẻ thản nhiên hỏi, “Hiện tại ngươi đã học năm hai rồi phải không?”
“Vâng.”
Lâm Hiểu Đông nói: “Học tập căng thẳng như vậy, ngày nào cũng phải để ngươi nấu cơm cho ta ăn, cũng không phải là ta không biết chăm sóc bản thân cho tốt. Trường học của ngươi có ký túc xá không? Sao ngươi không thử chuyển vào ký túc xá trong học kỳ tới?”
“Rầm” một tiếng, Lâm Hạ Miên đột nhiên đặt chén cơm trên tay xuống bàn.
“Anh,” hắn hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy, “Có phải em đang làm phiền anh không?”
“Không phải, vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Thế vì sao anh lại muốn đuổi em đi?” Lâm Hạ Miên lớn tiếng hỏi.
Nghe vậy, Lâm Hiểu Đông rũ đôi mắt xuống, cố ý thở dài: “Gần đây, anh ngươi gây chút chuyện ở bên ngoài, ta sợ đám người đó sẽ tìm ngươi để trả thù.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Hạ Miên trợn to hai mắt, căng thẳng hỏi.
“Yên tâm, ta có thể xử lý được,” Lâm Hiểu Đông an ủi hắn, “Nhưng ta không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất *, đó là lý do vì sao ta để ngươi chuyển vào ký túc xá sau kỳ nghỉ hè, như vậy ngươi có thể học nhiều hơn một chút rồi.”
* Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (不怕一万, 就怕万一): Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Dù có nói gì đi nữa ta cũng mặc kệ, Lâm Hạ Miên sống chết đều không muốn ở ký túc xá, lúc rời đi còn cố tình đóng sầm cửa lại.
“Đứa nhỏ chắc đang trong thời kỳ phản nghịch.” Lâm Hiểu Đông nhìn sơn từ trên trần nhà rơi xuống, bĩu môi nói, “Chủ nhà mà thấy cái này, thể nào cũng tới gây phiền phức.”
Một lúc sau, cậu thở dài một tiếng: “Thống à, ta thật nghèo.”
Hệ thống: “Không sao, đợi sau khi hoàn thành xong thế giới này, ngài sẽ nhận được 1000 điểm tích phân, khi đó ngài có thể đến trung tâm mua sắm đổi vật phẩm.”
Lâm Hiểu Đông cũng không vui vẻ mấy, bởi vì tiền trong tương lai cũng không thể khiến cho cậu vui vẻ ở hiện tại.
Cậu nghĩ một lúc, mong chờ hỏi: “Vậy ngươi thấy ngoại hình của ta thế nào, có đạt tiêu chuẩn để làm bảo vệ của Vân Tiêu không?”
Hệ thống: “Tỉnh lại đi, ngài không có bằng lái, không thể lái xe được.”
Lâm Hiểu Đông: “…………”
Cậu chưa bao giờ cảm thấy hệ thống đáng ghét như bây giờ.
Nhưng không có tiền quả thực là một vấn đề lớn, tuy rằng lúc trước ở cục cảnh sát Long ca đã yêu cầu cậu trong khoảng thời gian này phải yên ổn ở nhà để tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng Lâm Tiểu Đông đã cân nhắc giữa nguy cơ bị chết đói với bị trả thù, và đưa ra một lựa chọn cuối cùng.
“Tốt nghiệp cấp 3,” cậu đi trên phố dưới trời nắng to, người ngoài nhìn vào giống như cậu đang tự nói với chính mình, “Năm nay sinh viên đại học ra trường còn không tìm được việc, ta còn có thể làm gì? Bốc gạch sao?”
Hệ thống: “Nếu dựa theo mức độ phổ cập giáo dục bắt buộc học chín năm, chắc chắn ngài có thể tìm thấy đồng loại ở đó.”
“Im đi.” Lâm Hiểu Đông bực bội mà xoa xoa một đầu tóc vàng.
“Nhìn ta thế này, chắc chắn không ai thuê ta bốc gạch đâu.”
“Gần đây có việc gì làm không người anh em?” Cuối cùng, cậu vẫn chọn gửi một tin nhắn cho đầu trọc.
“Có.” Đầu trọc rất nha trả lời tin nhắn của cậu, “Nhưng ngươi suy nghĩ cho kĩ xem muốn làm hay không? Đây không phải là mối làm ăn nhỏ đâu.”
Lâm Hiểu Đông hừ một tiếng, gọi điện cho hắn: “Được, đừng úp úp mở mở nữa, cứ nói địa chỉ cho ta.”
Đầu trọc đã gửi vị trí cho cậu, địa điểm là một nhà hàng cao cấp.
Lần này, Lão lai * mà cậu đến gặp tên là Tề Hoài Thủy, công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng nhà họ Tề, còn được gọi là Tề lão nhị.
* Lão lai: người không đáng tin cậy.
“Anh trai của hắn, là Tề Giang Hà cũng chính là lão đại của Trịnh Lập,” , Lúc sau, đầu trọc đến địa điểm hẹn, hắn nói thêm “Nếu không phải vì biết được Tề lão nhị có quan hệ không tốt với anh trai mình, thường xuyên gây chuyện với hắn, Long ca cũng sẽ không nhận công việc này.”
“Nợ tiền là người chú*, ta hiểu rồi.”
* Nợ tiền là người chú: Con nợ mà như chủ nợ. (Theo tuii hiểu là vậy.)
Bọn họ ngồi xổm trong bụi tre nhỏ bên ngoài nhà hàng, quan sát tất cả mọi người ra vào nhà hàng dựa trên tấm ảnh mà đại ca đưa.
Một người đàn ông đeo kính đen mặc một bộ âu phục đứng cách đó không xa, thân hình cao lớn nhìn qua có chút quen mắt.
Hình như đang gọi điện cho ai đó, sau khi nghe điện thoại xong liền nhìn về phía Lâm Tiểu Đông.
Lâm Hiểu Đông không để ý đến hắn, dù sao cũng chỉ là một người lạ không quen không biết, không quan trọng.
Quan trọng nhất vẫn là công việc, lần này đầu trọc mang theo ba người, Lâm Hiểu Đông liếc mắt nhìn vệ sĩ đi theo Tề lão nhị, cau mày nhìn hắn nói: “Không được, hắn ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, chúng ta phải dùng kế sách mới thắng được.”
Sau khi học xong tiểu học đầu trọc liền ra ngoài xã hội, hắn cũng biết Lâm Hiểu Đông thành tích học tập tốt lại thông minh, vì thế khiêm tốn hỏi ý kiến:
“Dùng kế sách gì?”
Lâm Hiểu Đông hé miệng, vừa định nói, đột nhiên từ xa truyền đến một âm thanh chói tai, thì ra là một chiếc xe tải đang dỡ hàng vô tình làm rơi cái thùng xuống đất, mấy trái táo trong thùng liền lăn tứ tung.
Mấy tên đầu trọc còn chưa kịp phản ứng thì thấy thanh niên đứng chung với bọn họ đã chạy đến, rất nhanh đã nhặt hết mấy quả táo ở dưới đất lên, làm người tốt phải làm đến cùng, cậu tận tình giúp quản lý mang mấy cái thùng vào nhà hàng.
“Ngươi là……”
Khi Lâm Hiểu Đông người đầy mồ hôi quay lại, đầu trọc vẫn còn đang thất thần. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Đông như nhìn người ngoài hành tinh: “Ngươi uống nhầm thuốc à?”
“Làm gì có chuyện đó,” Lâm Hiểu Đông ngây ngốc nói, không còn biện pháp nào khác, hệ thống quá ồn ào, “Đây là ta học được từ Lôi Phong, hăng hái làm việc tốt, mặc dù ta có hút thuốc uống rượu và nhuộm tóc, nhưng ta là người tốt, hiểu không?”
Đầu trọc: “…………”
Cách đó không xa vang lên một tiếng cười khẽ, Lâm Hiểu Đông nhìn người đàn ông đeo kính râm, kinh ngạc phát hiện hắn có chút nổi bật, không thua kém gì người đàn ông mà mình nhìn thấy tối qua.
Vì sao vừa nãy ta lại không phát hiện ra?
Đáng tiếc, không có thời gian dùng WeChat trong giờ làm việc.
Lâm Hiểu Đông tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt, kiên nhẫn giải thích kế hoạch của mình cho đám bọn họ nghe.
Sau khi nghe xong, đầu trọc lập tức trợn tròn đôi mắt: “Không được! Việc này quá nguy hiểm, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao?”
“Đại ca, một - hai trăm vạn lận đó,” Lâm Hiểu Đông hận sắt không thành thép, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Sau khi đưa cho Long ca, năm người chúng ta chia mỗi người một phần, mỗi người được mười vạn đấy!”
“Nhưng……” Đầu trọc vẫn còn do dự, “Như vậy thật sự không ổn lắm đâu?”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy?” Lâm Hiểu Đông cạn lời, ngay cả hệ thống cũng không nói gì, “Chúng ta đến đòi nợ, người nợ tiền là Tề lão nhị chứ không phải chúng ta, chúng ta đang thực thi công lý! Cho dù không được như chúng ta nghĩ, thì vẫn phải đi đòi nợ, ngươi chưa nghe nói qua câu nói này sao?”
Đầu trọc kinh ngạc hỏi: “Câu gì?”
Lâm Hiểu Đông liếc mắt nhìn người đàn ông không biết từ lúc nào đã đi đến đây, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn ta, sau đó thu hồi tầm mắt, thanh thanh giọng nói:
“Lương tháng 3000, ông chủ, ngươi là cha của ta;
lương tháng 30000, ông chủ là gia đình của ta;
lương tháng 100000, ta sẽ vì ông chủ mà lên núi đao xuống biển lửa, ai sẽ ngăn cản ta, ai sẽ lo lắng cho ta?”
Khuôn mặt thiếu niên kiên nghị, giọng nói chứa đầy nhiệt huyết, đầy nội lực.
Đều là công nhân, đám người đầu trọc đều bàng hoàng trước lý tư tưởng cao cả của cậu.
Người đàn ông đeo kính râm thấp giọng cười một tiếng.
Hắn cất điện thoại, giống như vô tình hỏi: “Nếu ta cho ngươi một trăm vạn thì sao?”
Lâm Hiểu Đông bĩu môi: “Ngươi nói một trăm vạn thì sao ư? Chỉ cần đứng yên ở đấy. Ông chủ nói ta làm gì thì ta làm nấy, công ty là cha mẹ ta, ta tồn tại vì công ty, chết cũng vì công ty.”
Người nọ “Ừm” một tiếng, mỉm cười rồi rời đi.
Lâm Hiểu Đông nghĩ thầm tên này cũng rất kỳ quái, thấy người của công ty đòi nợ thế nhưng lại không hề né tránh, thậm chí còn tiến đến bắt chuyện với hắn, lá gan cũng lớn thật.
Chắc không phải là đồng nghiệp tới cướp mối chứ?