Tống Thả nghe giọng điệu của Lục Bắc Hoài như vậy, cảm thấy như bị nghẹn ở cổ, muốn giải thích cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Bản thân mình tốt nghiệp chính quy từ đại học Harvard, không đến mức không viết nổi một bài luận trung học, nhưng nói ra thì hắn sẽ cảm thấy mình đang làm rối tung đầu óc hắn.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Đều nói rằng mấy cái ánh đèn LED nhiều màu kia chắc chắn ảnh hưởng đến việc học, Lục Bắc Hoài làm đề rồi đạt điểm chẳng ra gì, xem ra có thể từ việc dạy hắn học mà vào cuộc. Nhưng vấn đề là Lục Bắc Hoài có tin mình hay không.
Vừa nói xong, cậu đã thấy Lục Bắc Hoài rút ra một bài thi vi tích phân BC đã sửa điểm đưa cho cậu.
Vi tích phân BC là chương trình học khó nhất trong tất cả các chương trình AP, phần lớn các học sinh như "Tống Thả" chọn chương trình học này cũng vì liên quan đến kế hoạch của ba mẹ cho tương lai học đại học ở nước ngoài.
Cậu nhìn thấy trên bài thi viết tên "Tống Thả" nguệch ngoạc, cầm bài thi nghiêm túc xem, liền thấy toàn bộ bài thi chỉ có phần trắc nghiệm, mà tất cả các câu trắc nghiệm đều sai, toán học không được một điểm nào.
Môn học này không cần phải suy nghĩ nhiều, AP chấm điểm theo thang điểm 5, "Tống Thả" 0 điểm (không làm được câu nào), nhưng may mắn là điểm thấp nhất của bài thi AP là 1.
"......" Đầu óc trống rỗng, vận khí còn kém đến mức không trúng một câu trắc nghiệm nào.
"Thầy sẽ giảng bài này trong tiết thứ hai." Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả trầm ngâm nhìn bài thi của mình: "Có muốn tôi giảng từng câu lại cho cậu nghe không?"
Tuy rằng hắn biết nói cũng vô ích, người này đi học chưa bao giờ nghe giảng, hoặc là chỉ theo đám công tử không học hành mà ăn chơi lêu lổng.
Tống Thả ngước mắt nhìn Lục Bắc Hoài: "Cậu biết hết sao?"
Dù truyền thuyết nói rằng tiếng trung rất phong phú và sâu sắc, ba chữ này ở những người khác nhau có thể mang các ý nghĩa khác nhau, Tống Thả chỉ là nhạt nhẽo hỏi một chút, rốt cuộc thấy được tỷ lệ làm đúng các câu trắc nghiệm của Lục Bắc Hoài vừa nãy cũng không cao.
Lục Bắc Hoài cho rằng Tống Thả đang cười nhạo mình, hắn rũ mắt cười: "Không phải biết hết, chỉ là muốn giúp cậu nâng cao điểm cũng tốt, không hiểu không sao, tôi có thể giảng lại."
"Cậu được mấy điểm vậy?" Tống Thả nhòm đầu qua xem điểm của Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài: "......" Hắn đẩy bài thi đến trước mặt Tống Thả.
Tống Thả nhìn bài thi của Lục Bắc Hoài, điểm số là 3: "À, đạt tiêu chuẩn đó."
Cậu đã nói rồi mà, tỷ lệ làm đúng các câu trắc nghiệm vừa rồi cũng không cao đó.
AP chấm điểm theo thang điểm từ 1 đến 5, mỗi phần chia làm 5 điểm, 5 điểm = cực kỳ đủ tư cách, 4 điểm = đủ tư cách, 3 điểm = có đủ tư cách nhất định, 2 điểm = có khả năng đủ tư cách, 1 điểm = không đề cử (không đạt).
Nếu muốn vào top 10 trường đại học hàng đầu thế giới, ít nhất phải có ba môn đạt 5 điểm mới đủ để cạnh tranh với học sinh quốc tế trên toàn cầu.
Như MIT, chỉ chấp nhận điểm 5 của AP, yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt.
Lục Bắc Hoài: "......"
"Tôi có thể đi học vào ngày mai chưa?" Tống Thả đã nằm ở đây hai ba ngày, có chút nóng lòng muốn đi học trung học, nhiệm vụ tiếp theo là đuổi hết đám bạn hư ra khỏi cuộc đời mình, học hành chăm chỉ với Lục Bắc Hoài.
Nếu người nhà đã sắp xếp cho họ đi du học vào học kỳ sau, cực kỳ tốt nha.
Cậu cũng sẽ không tranh giành sự nổi bật của Lục Bắc Hoài nữa, còn phải nghĩ cách làm cho Tống gia biết Lục Bắc Hoài mới là con của họ, việc này phải bàn bạc kỹ lưỡng, nhưng trước khi Lục Bắc Hoài hoàn toàn hắc hóa và giết chết cậu, thì cậu phải làm cho Tống gia biết trước.
Trước hết là phải giúp Lục Bắc Hoài, giúp hắn nhận tổ quy tông, cũng để bản thân không rơi vào kết cục tồi tệ.
"Thiếu gia muốn đi học sao?" Lục Bắc Hoài nghĩ rằng mình đang nghe lầm.
"Ừ." Tống Thả gật đầu: "Tôi muốn học hành chăm chỉ hơn."
Nếu có thể cảm hóa được Lục Bắc Hoài, không chừng còn có thể làm kế toán cho hắn, ít nhất cuộc sống còn có hi vọng, tốt hơn là chết trên giường.
Lục Bắc Hoài im lặng hai giây trước câu trả lời này: "Dì nói cậu còn phải nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, ngày mai bác sĩ sẽ đến khám lại cho cậu."
"À......" Tống Thả có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi."
Lục Bắc Hoài: "?" Giọng điệu tiếc nuối này là sao đây?
"Cậu nhớ chép bài ngày mai đầy đủ rồi mang về cho tôi xem nhé, cảm ơn cậu." Tống Thả nói xong, bắt đầu nghiêm túc nhìn bài thi 0 điểm trước mặt, cầm bút bắt đầu sửa lại.
Lục Bắc Hoài đột nhiên im lặng không nói gì.
Tống Thả nhận thấy Lục Bắc Hoài đang nhìn chằm chằm mình, nghĩ thầm người này chắc không phải đang nghĩ tối nay sẽ véo mình như thế nào đi? Chẳng lẽ biểu hiện của mình bây giờ còn không đủ thân thiện sao?
Theo tiểu thuyết mà chị gái nói, "Tống Thả" là nhân vật đối xử với Lục Bắc Hoài như chó, theo lý mà nói, thái độ văn minh lịch sự của mình bây giờ phải làm Lục Bắc Hoài nghi ngờ mới đúng, sao hắn lại bình tĩnh như vậy nhỉ?
Ừ, xử sự không kinh, tất thành đại sự.
* Xử sự không kinh, tất thành đại sự: Nếu bạn có thể xử lý mọi việc mà không hoảng sợ, không kinh hãi trước những khó khăn, thì bạn chắc chắn có thể đạt được những thành công lớn.
Cậu dùng cánh tay che bài thi đang sửa lại, liếc mắt nhìn Lục Bắc Hoài, thấy hắn vẫn còn đang nhìn mình: "Đừng nhìn trộm bài thi của tôi, tự viết của cậu đi."
Lục Bắc Hoài: "......?" Lấy đâu ra sự tự tin rằng hắn sẽ xem bài thi 1 điểm của cậu chứ.
Thực tế, cả bài thi không có một điểm nào, chỉ có thể nói điểm AP để lại 1 điểm là sự tôn trọng nhất cho Tống Thả rồi.
Màn đêm buông xuống, biệt thự xa hoa rực rỡ ánh đèn.
Lúc này trong phòng ăn lớn, bàn ăn chứa được hai mươi người chỉ có một mình Tống Thả đang dùng bữa tối.
"Thiếu gia, canh tới rồi đây."
Tống Thả thấy dì bưng đồ ăn lên bàn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, sao lại phô trương lãng phí như vậy? Một người ăn được mười mấy món sao? Đây quả thực là kiểu phô trương lãng phí kinh khủng.
Ngay lúc này, dì giúp việc bưng bát canh không cẩn thận chạm vào mép bàn, bát canh ngay lập tức đổ lên người Tống Thả, bát sứ cũng rơi vỡ trên sàn, những nguyên liệu quý trong canh cùng mảnh sứ vương vãi khắp nơi, tiếng vỡ vang lên giòn tan.
Dì giúp việc thấy mình đổ canh lên người Tống Thả, cánh tay trắng như tuyết lập tức bị đỏ lên, sắc mặt bà tái nhợt như sắp chết, sợ hãi vội vàng quỳ xuống.
"Thực xin lỗi thiếu gia, tôi sai rồi, tôi thật sự không cẩn thận."
Tống Thả chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy dì giúp việc quỳ gối xuống đất, bên dưới toàn là mảnh vỡ và nước canh, cậu lập tức kéo bà đứng dậy, cau mày nói: "Chỉ là làm đổ thôi, mau đứng lên đi ạ."
Bà thấy Tống Thả nói vậy thì rõ ràng sửng sốt: "Thiếu gia?"
Tống Thả cũng nhận ra biểu cảm của bà, thầm nghĩ: Cái tên 'Tống Thả' này là cướp biển sao? Xuất thân từ gia đình như thế mà còn kiêu ngạo, đối xử với người khác thô lỗ như vậy, không chỉ bắt Lục Bắc Hoài sống như chó, mà còn đối xử tệ với người khác trong nhà nữa. Chỉ là vô tình làm vỡ bát canh mà đã khiến dì giúp việc này phải quỳ xuống.
"Không sao đâu, để cháu đi thay quần áo và rửa sạch một chút là được." Cậu nhìn cánh tay mình đã đỏ lên, rồi đi vào phòng vệ sinh gần đó, nói thêm: "Dì à, dì để lại cho cháu một phần sườn xào chua ngọt và một phần rau xanh là được ạ, còn đồ ăn khác dì mang cất đi ạ, nếu không ai ăn thì dì có thể giữ lại cho mọi người trong nhà cùng ăn."
Nói xong cậu dừng lại, quay sang hỏi bà: "Lục Bắc Hoài đâu rồi ạ?"
Nãy giờ cậu không thấy hắn đâu, như mỗi ngày đi làm về đúng giờ rồi biến mất.
"Bắc Hoài đi làm thêm rồi, gần đây nó tìm được một công việc làm thêm, mỗi tối từ 6 giờ đến 10 giờ, nhưng tôi cũng không rõ nó làm gì, ông bà chủ đã cho phép."
Dì giúp việc nghe Tống Thả hỏi vậy, còn nói thêm một câu để đề phòng, sau đó vội vàng đi lấy hộp thuốc: "Thiếu gia chờ chút, để tôi đi lấy hộp thuốc, cánh tay của cậu cần được xử lý."
Lúc này Tống Thả mới cảm thấy cánh tay có hơi đau, cậu đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa sạch cánh tay đang đỏ lên, vừa rửa vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Cái kiểu tóc này, phải thay đổi đi thôi.
Thay đổi bản thân, làm lại từ đầu.
Dì giúp việc mang theo hộp thuốc quay lại, thấy Tống Thả vừa từ phòng vệ sinh ra, bà mở hộp thuốc lấy thuốc mỡ và bông gòn: "Thiếu gia, có cần gọi bác sĩ đến xem không?"
"Không sao đâu ạ." Tống Thả ngồi xuống ghế, đưa cánh tay ra.
"Thật xin lỗi thiếu gia, tôi sơ ý quá." Bà vừa áy náy, vừa lo lắng, nghĩ thầm: Sao hôm nay thiếu gia lại dễ nói chuyện như vậy? Nếu là ngày thường chỉ cần một chút sự cố thôi, đó sẽ là đại họa, sẽ la hét ầm ĩ ít nhất cả tiếng đồng hồ và không dễ dàng bỏ qua.
Sao lần này bị bỏng lại có vẻ dễ chịu như vậy?
"Lần sau dì cẩn thận hơn là được, nếu làm phiền đến người khác thì rất thất lễ." Tống Thả cảm thấy vết bỏng có hơi đau, muốn rút tay lại nhưng nghĩ lại thì chỉ nhíu mày.
Bà nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn về phía Tống Thả.
Tống Thả thấy bà như vậy thì hỏi: "Sao vậy ạ?"
A! Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa! Thật sự rất không tự nhiên nha!
"Thiếu gia, tôi thấy... từ khi cậu tỉnh lại giống như..." Bà không dám nói tiếp nhưng không thể nhịn được.
"Giống như trở thành một người khác?" Tống Thả hỏi.
Bà không nghĩ rằng Tống Thả sẽ nói như vậy, muốn cười nhưng không dám, chỉ cúi đầu bôi thuốc cho cậu.
"Đã trải qua cái chết một lần, phải biết trân trọng cuộc sống hơn." Tống Thả nói, thầm nghĩ, lời này cũng là để tự nhắc nhở bản thân. Trước đây cậu dường như quá liều mạng, liều mạng học tập, liều mạng để nổi bật, chịu áp lực từ việc gánh vác sự nghiệp gia đình mà chị gái không muốn tiếp nhận.
Gặp tai nạn giao thông có lẽ không phải là ngẫu nhiên.
Giờ cứ sống thế nào thì sống vậy.
"Thiếu gia đã nghĩ thông suốt rồi, nếu ông bà chủ biết chắc sẽ vui lắm." Bà nghĩ thầm, thật là kỳ lạ, chẳng lẽ bị đập vào đầu nên trở nên bình thường rồi?
Tống Thả nghe bà nói thì thất thần. Có thể không nghĩ thông suốt sao? Bị giết bằng thuốc kích thích trên giường, cậu thà bị xe đâm chết thêm lần nữa còn hơn là chết thảm như vậy, nghĩ mà thấy sợ.
"Lục Bắc Hoài đi làm thêm gì vậy ạ?" Cậu tò mò hỏi, sao người này lại chăm chỉ kiếm tiền thế, ở Tống gia làm bạn chơi với cậu cũng có lương mà, bây giờ mỗi tối còn phải đi làm thêm, tên này đã đủ 18 tuổi chưa nhỉ?
"Cái này tôi không rõ lắm, thiếu gia không hỏi Bắc Hoài sao?"
Tống Thả: "......" Quan hệ của hai người có tốt đến mức này sao?
"Thiếu gia, tối nay đừng ra ngoài nữa, ông bà chủ trước khi đi công tác đã dặn thiếu gia lần này phải nghỉ ngơi tốt mới có thể trở lại trường học, điện thoại của cậu cũng đang ở chỗ Bắc Hoài."
Tống Thả nghĩ, đã nói rồi mà, cậu đã ba ngày không chơi điện thoại.
"Không ra ngoài đâu ạ, cháu chỉ ngủ thôi."
Vì thế, cậu chọn ra một vài món ăn đủ cho khẩu phần ăn của mình trong một bữa từ bàn ăn như bữa tiệc hoàng gia này xong, phần còn lại để dì giúp việc mang đi cho các người giúp việc còn lại ăn, bản thân mình thì ăn no xong và chậm rãi đi dạo quanh trang viên.
Cuối cùng cậu lạc đường trong trang viên và được bảo vệ đưa về tòa nhà chính.
"Thiếu gia ngủ ngon."
"Cảm ơn ạ."
Sau khi đóng cửa, cậu tựa trán vào cửa, "bang bang" đập nhẹ đầu hai cái vào cửa, tai đỏ bừng lên.
Thật là, lạc đường cực kỳ mất mặt nha!
Bảo vệ bên ngoài: "....." Thật là kỳ lạ, nghe thấy thiếu gia nói cảm ơn mình.
Sau khi rửa mặt, cậu nằm thẳng trên giường, trong đầu còn nghĩ đến các tình huống nếu không bị lạc đường, nếu không bị bảo vệ phát hiện... Nghĩ đi nghĩ lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cả khi cửa phòng bị mở ra cũng không hay biết.
Thậm chí khi mắt cá chân bị khều nhẹ cậu cũng không cảm giác được.
Hôm sau
Tống Thả tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng, ngồi trên mép giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu sờ lên trán mình, cảm thấy lạnh lạnh, đã hết sốt rồi, chỉ còn lại một chút ho khan thôi.A, chán quá đi.
Cậu đứng lên, duỗi người trước cửa sổ, xoay qua xoay lại.
Cốc cốc cốc ——
"Thiếu gia, cậu đã dậy chưa?"
Tống Thả giật mình, thu lại ngay động tác xoay eo của mình, ngồi trở lại mép giường, bình tĩnh nói: "Ừ, đã dậy rồi."
"Cậu muốn ăn sáng bây giờ không hay lát nữa? Bác sĩ đã đến rồi."
Tống Thả nghĩ thầm, bác sĩ đã đến rồi, không thể để ông ấy chờ được, như vậy rất không lễ phép.
Cậu đi về phía phòng tắm: "Mười phút nữa tôi sẽ ra rồi đi gặp bác sĩ trước."
Mười phút sau, cậu nhìn đống hồ sơ bệnh án trước mặt mình, im lặng.Với thể trạng như thế này, Tống Thả không hiểu sao "Tống Thả" lại kiêu ngạo đến vậy, thật dễ dàng bị Lục Bắc Hoài đánh chết chỉ với một cú đấm.
"Thiếu gia, lần này bệnh tim tái phát, cậu cần đặc biệt chú ý. Những hoạt động mạnh thật sự không nên tiếp tục, và không được để cảm xúc bùng nổ. Nếu thường xuyên bị sốt hoặc ngất xỉu, sẽ dẫn đến viêm cơ tim, có thể cậu sẽ phải phẫu thuật một lần nữa."
"Khi trở lại trường học, cậu cũng không được tham gia các hoạt động mạnh, phải đảm bảo an toàn cho bản thân."
Tống Thả nghiêm túc gật đầu: "Đã hiểu ạ."
Lại phải phẫu thuật à? Vậy tức là "Tống Thả" đã từng phẫu thuật rồi. Cậu ta dám coi thường thân thể của mình như vậy sao, chờ không đến lượt Lục Bắc Hoài ra tay, cậu ta đã tự làm mình chết trước rồi.
Bác sĩ nhìn Tống Thả đầy ý tứ.
Tống Thả cảm nhận ánh mắt đó, nghĩ thầm, có lẽ vì phản ứng của mình quá bình thường, làm cho bác sĩ thấy lạ. Dù sao thì "Tống Thả" là người kiêu ngạo, điên điên khùng khùng.
"Vâng, tôi thật sự hiểu rồi ạ. Từ hôm nay sẽ biết quý trọng cơ thể mình hơn, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nghĩ thầm, đúng là lạ lùng, vị tổ tông này lại nói tiếng người, còn biết cảm ơn nữa.
Một chiếc Maybach màu đen từ từ lăn bánh ra khỏi gara.
"Thiếu gia, cậu thực sự muốn đi học ngay bây giờ sao?"
Tống Thả ngồi ở hàng ghế sau, cậu đã phải vất vả thuyết phục bác sĩ để được đi học, đảm bảo chỉ đến trường để học. Dù cuối cùng bác sĩ vẫn bán tín bán nghi, nhưng ít nhất cậu đã được ra ngoài hít thở không khí.
Quan trọng nhất là cậu cần cứu Lục Bắc Hoài.
Dù sao, "Tống Thả" chính là người đứng đầu trong việc bắt nạt Lục Bắc Hoài ở trường.
"Vâng, tôi muốn đi học."
Tài xế cầm tay lái, do dự một chút, nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện Tống Thả đang nhìn mình.
Tống Thả gật đầu: "Thật đấy ạ."
Tài xế vội vàng thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
"Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn." Tống Thả nghĩ thầm, sau khi xảy ra vụ tai nạn xe, cậu vẫn còn chút ám ảnh, nói xong thì nắm chặt tay vịn trên nóc xe.
Tài xế: "?" Lạ thật, tiểu tổ tông lại nói những lời này.
Sau hai mươi phút, họ đến một ngôi trường tư rất xa hoa.
Lúc này vừa đúng giờ vào học buổi chiều, có rất nhiều siêu xe đón đưa học sinh.
Tống Thả xuống xe, chào tạm biệt tài xế, rồi đi nhanh vào cổng trường. Thấy rất nhiều học sinh đeo ba lô, cậu mới nhận ra mình không mang theo ba lô, và trở thành đối tượng chú ý của nhiều người."......" Sao lại nhìn cậu, không mang ba lô thì có gì to tát đâu.
Kết quả là, có rất nhiều người đến chào hỏi cậu.
"Tống thiếu, sao mấy ngày rồi cậu không đến trường?"
"Tống thiếu, sức khỏe cậu đỡ chưa?"
"Tống thiếu, em có làm điểm tâm cho anh, lát nữa đến lớp em nhé ~"
......
Nam sinh, nữ sinh đều có, nhiệt tình đến mức khiến Tống Thả thấy rõ "Tống Thả" là một nhân vật phong lưu trong trường, nhưng sự chăm sóc này chắc chắn là do sợ "Tống Thả".
Nhưng với thân thể yếu ớt như thế này, "Tống Thả" có gì mà đáng sợ chứ?
Mặt cậu không biểu cảm tiếp nhận, chỉ có thể gật đầu, không quen ai, thật không biết nói gì, chuẩn bị đi vào trường.
Lúc này, từ phía sau, bả vai bỗng nhiên bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, cậu sợ hãi quay đầu lại.
"Đã trở lại à, Tống Tống."
Tống Thả chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người cao lớn trước mặt, thấy mái tóc vàng óng, khuyên tai bên tai phải, ngũ quan điển trai. Người đó cười nhìn cậu, có lẽ đứng quá gần, khiến cậu nhất thời không biết nói gì.
"Sao thế, còn giận vì lần đó tớ dẫn cậu đi lướt sóng à? Lần sau tớ sẽ không thế nữa, bị ba mẹ cậu mắng quá trời đây."
Tống Thả thấy người này dường như rất thân thiết với "Tống Thả", hóa ra là hắn ta dẫn "Tống Thả" đi chịu chết, cũng không thắc mắc sao mình lại xuất hiện ở đây:
"Ừ...?"
Người cao lớn nhấn đầu Tống Thả, thấy cậu ngơ ngác, sau đó cúi xuống thì thầm vào tai cậu: "Bọn họ đang chơi đùa cùng Lục Bắc Hoài, cậu có muốn đi xem không?"
Tống Thả nghe vậy, mắt mở to: "Chơi đùa cùng Lục Bắc Hoài là sao cơ?"
Cái gì! Bắt nạt trong trường học! Không được, cậu phải nhanh đi cứu Lục Bắc Hoài! Phải tăng điểm thiện cảm mới được!
"Ai bảo hắn không tôn trọng cậu, còn dám cho cậu đi lướt sóng." Người cao lớn buông Tống Thả ra, tay đút túi, áo sơ mi trắng hơi lỏng, tư thế bệ vệ.
Tống Thả: "......?"
Sau khu ký túc xá, trong rừng cây nhỏ, ba nam sinh đứng dưới bóng cây to, thân hình cao lớn, dung mạo xuất sắc.
Một người mặc áo sơ mi trắng, quần đen gọn gàng, giày thể thao cũ kỹ, hai người kia mặc áo sơ mi đồng phục, một thân hàng hiệu, vẻ mặt khinh miệt, vừa thấy là biết ngay ai là kẻ bị bắt nạt.
"Bang" một tiếng, chiếc ba lô dơ bẩn bị ném dưới chân Lục Bắc Hoài.
"Cầm lấy, nhặt lên."
Lục Bắc Hoài nhìn ba lô sạch sẽ của mình bị vứt xuống đất, lại bị làm bẩn, hắn cúi đầu, giấu đi cảm xúc phẫn nộ, biết rằng những tên thiếu gia này không dễ chọc, hiện tại hắn tuyệt đối không chọc nổi bọn họ.
Ba hắn từng nói, sống nhẫn nhịn, đừng gây chuyện, không ai sẽ chọc hắn.
Hắn đang chuẩn bị cúi người nhặt, thì bị người từ phía sau dùng khuỷu tay đẩy mạnh, đầu gối bị đạp, quỳ xuống đất. Giây tiếp theo tóc hắn bị nắm chặt, buộc hắn ngẩng đầu lên.
"Lục Bắc Hoài, từ giờ đừng mơ đến gần Tống Thả nữa. Đừng có cái tâm địa xấu xa đó." Một thiếu niên cao lớn, tóc vàng, đeo kính gọng vàng cúi xuống, giật tóc Lục Bắc Hoài, cười nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn, trong mắt không có chút ấm áp.
Lục Bắc Hoài cố nén đau, nhíu mày, gần như nuốt trọn cơn giận: "Được."
Những tên côn đồ này...
"Cũng nên tránh xa Tống Thả một chút, mày muốn làm con chó của cậu ấy, nhưng lại chăm sóc không tốt." Thiếu niên cao lớn đứng bên cạnh tóc vàng, rũ mắt nhìn, tay đút túi, với vẻ mặt cao ngạo, nhấc chân đá nhẹ vào ống quần Lục Bắc Hoài.
"Các người đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát vang lên.
Ánh sáng buổi chiều xuyên qua tán cây, chiếu xuống mặt đất, mang theo bóng dáng thanh mảnh và cân đối chạy tới.
Lục Bắc Hoài cảm thấy bị ép ngẩng đầu lên đối diện với ánh mặt trời chói chang, nhưng rất nhanh đã bị che bởi bóng dáng đứng trước mặt, và bàn tay đang nắm tóc hắn cũng bị đẩy ra bởi một bàn tay lạnh.
"Đánh chó cũng phải xem mặt chủ."
Tống Thả kéo Lục Bắc Hoài, nhìn về phía hai thiếu niên khác, bình thản nói: "Từ nay về sau, đừng động vào cậu ấy nữa."