Nhiều tiếng trôi qua cho đến khi Tianrawat động đậy mí mắt rồi mở mắt dậy, nhìn ra ban công mới biết là đã tối, trong khi nhớ rằng được đưa về phòng lúc chiều.
“Thức dậy rồi sao ạ?” Giọng từ bên cạnh giường khiến cho Tianrawat liếc nhìn thì thấy Nateerin đang ngồi trông chừng. Vì bác sĩ không để lại nhiệt kế cho nên Nateerin mới dịch lại gần chạm vào trán để xem thân thể còn nóng hay không. Cơn sốt khiến anh tạm thời không thể nổi cơn gì với cô. Khi chạm vào xem thì thấy ấm lòng khi thân thể không còn nóng hổi như ban đầu, sau khi bác sĩ chích cho một mũi thuốc.
“Đói rồi.” Khi nghe thấy tiếng phàn nàn lầm bầm trong cổ họng của người trên giường, Nateerin đem cháo đã chuẩn bị đi hâm nóng lại rồi đặt lên trên bàn nhỏ đầu giường. Người bệnh liếc nhìn tô trong tay một lần rồi nhìn cô trước khi nói.
“Đút được, thuần hóa rồi, không cắn đâu.”
Gương mặt Nateerin hơi nóng lên với lời nói của người chỉ tỏ sắc mặt tĩnh lặng, không biết anh nghĩ thế nào với cô, nhưng vì cuộc đời cô treo cùng với sức khỏe của anh nên phải chịu làm theo như người bệnh yêu cầu. Nếu không thì anh Chet xử chết. Cô nghĩ rồi cầm tô lên từ từ múc đút cho người bệnh từng miếng một.
Bác sĩ đã bảo người bệnh có thể có triệu chứng chán ăn do lưỡi không cảm nhận được vị do nhiệt độ trong cơ thể tăng cao, nên cô phải ép anh ăn thật nhiều. Nhưng cũng thấy lạ khi anh Tian tiếp tục ăn không hề miễn cưỡng cho đến khi hết tô. Vừa ăn thì vừa nhìn cô như thể cô sẽ biến mất nếu anh dời mắt.
~~~
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT