“Mẹ đã ngủ chưa ạ?” Nateerin gọi từ xa về cho Prapa như mọi khi, sau nhiều ngày không được nói chuyện cùng, kể từ lúc bị Tianrawat tịch thu mất di động.
“Chưa con à. Công việc hôm nay thế nào, con có mệt không? Không có chuyện đi cãi nhau với Tian nữa phải không con?”
Khi bị hỏi như thế thì Nateerin cười lớn, nhưng không biết thừa nhận hay phủ nhận, trong khi sự thật thì mắt cô vẫn còn sưng do khóc.
“Con đừng đi phiền cậu ấy quá nhé. Tian lại càng không thích ai đến làm loạn.” Prapa suy nghĩ lo lắng vì thấy hai người cứ thích gây chuyện với nhau. Do tính cách Tianrawat thích ở yên tĩnh, không thích ai làm phiền.
“Vâng, Mei không làm phiền, nhưng mà nếu Mei đi du học nước ngoài rồi, mẹ sẽ sống một mình được chứ ạ?” Nateerin đổi chủ đề, hỏi nhấn mạnh để chắc chắn lần nữa, vì dự định ít nhất phải đi hai đến ba năm thì mới quay về.
“Chúng ta đã sống riêng từ khi con vào đại học rồi con à. Mẹ sống được, con lo cho mẹ làm gì?” Prapa an ủi con gái.
Từ khi Mei vào đại học, bà và con gái phải tách nhau ra sống. Bây giờ việc liên lạc có đủ kiểu, nếu hôm nào bà nhớ gương mặt xinh xắn thì có thể nhìn thấy qua di động hoặc cái gì đó dễ dàng hơn. Bà muốn thấy sự thành công của con hơn là để con hi sinh cơ hội để chăm sóc bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT