Khi có người tìm chuyện, thì đúng là có chuyện thật.
Khách hàng dẫn đến một người đàn ông trung niên ăn mặc tôn quý cùng chiếc túi da bóng loáng mới cáu. Mọi thứ trông bình thường, ngoại trừ mái tóc dài màu xám được thắt bím dài đằng sau.
“Anh có lẽ sẽ thấy khó hiểu một chút. Phong thủy là một chuyên ngành cao cấp. Thầy muốn chỉnh sửa lại nhiều đến thế này là vì thầy chiếu mệnh theo luật bát tự tứ trụ của ông Songpop.”
Học giả bắt đầu đoạn giới thiệu với đội thiết kế đang ngồi đầy kín trong phòng họp, trong khi quay lại giải thích niềm tin này cho chủ dự án. Mà xem ra sẽ trôi chảy thuận lợi dù cho đề nghị điều gì.
“Chỗ này thay vì anh làm lối ra vào, anh phải đào kênh mở dòng cho rồng, để nước chảy vào trong tòa nhà nhằm mang lại điềm may.”
“Nhưng chỗ này là cửa cầu thang thoát hiểm.”
Có giọng nói xen vào giữa sự tĩnh lặng từ phía các kiến trúc sư. Học giả nhiều kinh nghiệm quay ngoắt lại theo giọng nói xem ai là người cả gan!
Liền thấy một chàng trai tướng mạo tốt với vẻ mặt không biểu cảm đang ngồi.
Tianrawat giải thích tiếp, dù cho bị ánh mắt của người nhiều tuổi hơn nhìn không hài lòng.
“Hoặc nếu thật sự muốn cho đào kênh thì phải có chỉnh đổi ngân sách dự thảo một chút. Nhưng quan trọng là, theo như tôi đã nói, là cửa từ cầu thang thoát hiểm.”
Làm kênh rồi thì muốn người ta chạy ra rồi nhảy xuống nước hay sao. Tianrawat nghĩ tiếp trong lòng nhưng không nói ra.
Ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn chủ nhân dự án, thăm dò nhìn xem có dám móc tiền ra thêm hay không. Vì theo như được biết, ngân sách của dự án này đã cao sắp đụng đến nóc rồi.
Và Tianrawat cười khẩy thỏa mãn khi thấy sắc mặt do dự.
“Thế thì anh chuyển cầu thang thoát hiểm sang phía khác đi. Hay không cần có ở đây cũng được, thấy trong bản sơ đồ đã có nhiều rồi.” Đối thủ thật sự không phải chủ nhân dự án đâu, mà là một người không ngừng kiếm chuyện. Tianrawat quay lại khẳng định một cách không vội vàng.
“Không được. Cầu thang thoát hiểm phải có ít nhất mỗi 60 mét, là luật tiêu chuẩn xây dựng. Ít hơn thế thì sẽ không đủ để cho mọi người sơ tán trong vòng nửa tiếng. Đã từng lên mặt báo một lần là chết gần trăm người, chính là do chuyện cầu thang thoát hiểm này đây.”
Trong khi Tianrawat nói, các kiến trúc sư khác phải làm như mở sơ đồ mở cái gì đó ra xem, nếu không thì sẽ không thể nào nhịn cười lớn ra được.
Học giả cao tuổi nhiều năng lực trong việc ‘vấy bẩn’ bản sơ đồ liền phải hít thật sâu vào khi vừa biết kiến trúc sư công ty này kiếm chuyện đến mức nào!
“Thế thì cậu làm hồ nước nhỏ ở đây cũng được. Nhưng tòa nhà sát với hai bên đường, thầy nghĩ làm đường vào lối này thì tốt hơn, để kích thích sức mạnh ‘ly’ [chú thích người dịch: một quẻ trong bát quái, hàm ý ‘lửa’]. Còn hình dáng toà nhà thì thầy cho là không thích hợp. Tòa nhà có mái vòm ở bên trên, đặc điểm này họ gọi là bên trong kiểu Roman, phải có bãi cỏ to to để đón nhận sự lộng lẫy oai nghiêm của nó, là sân Minh Đường [chú thích người dịch: Minh Đường trong phong thủy là chỉ nơi phía trước có núi vây quanh, nhiều nước] để sức mạnh của “khí” chảy vào. Nhưng chúng ta không có Minh Đường, nó sẽ không có điềm may, thầy tìm được cách giải quyết đơn giản là cắt bỏ mái vòm đi.” Học giả suýt thì mở quyển sách ra để tranh luận với người đáng tuổi con.
Tianrawat giả vờ suy nghĩ, trong khi đã có câu trả lời trong lòng rồi, chỉ là muốn cho đối phương thời gian được nghỉ ngơi hít thở mà thôi.
“Cái mái vòm nhìn thấy đấy, sự thật đó là smoke reservoir được nối lên từ sảnh, dùng để làm không gian chứa khói. Khi xảy ra hỏa hoạn nó sẽ trì hoãn sự lan truyền nhằm hút khói ra khỏi tòa nhà. Bản chất tự nhiên của khói là sẽ luôn trôi lên cao, dù cho lửa chưa cháy đến toàn bộ các lầu. Người chết đa phần là do ngạt khói và thiếu không khí để thở, không phải vì bị lửa đốt. Và nghe nói lần trước ông từng nói với bạn tôi là sẽ dỡ một vài phần tường trên lầu ra. Thật ra chúng tôi phải bao vây chắn lửa ít nhất một tiếng trong khi mọi người chạy ra khỏi tòa nhà. Tòa nhà càng cao bao nhiêu thì việc thiết kế càng phải chính xác bấy nhiêu. Nếu cần sửa chữa cái gì, thì tôi đề nghị chỉ sửa chữa phía bên ngoài của tòa nhà thôi.”
Tianrawat vòng vo nhắc nhở đối phương, không muốn có sự xâm lấn quá mức vì nó liên quan đến hệ thống an toàn của tòa nhà, vốn đã có sự tính toán chính xác rồi.
Đụng phải sức mạnh của Tect Tian, học giả phải quấn áo về nhà, chỉ còn lại nụ cười chiến thắng của đội kiến trúc sư.
Mọi người suýt đứng lên vỗ tay khi có thể hoàn toàn đàn áp học giả rằng không phải chỉnh sửa toàn bộ tòa nhà. Không phải chỉ mỗi Boripong suy nghĩ, ai ai trong công ty cũng biết đến sự lợi hại của Tianrawat.
Liệu cuộc đời này có ai có thể đàn áp được ‘Tect Tian địa ngục’ này không đây?
“Tian, tối nay rảnh không? Đi uống rượu cùng nhau.”
Tianrawat lắc đầu từ chối trong khi hôm nay là thứ sáu.
“Cũng muốn đi, nhưng phải vội đi Chiang Rai.” Anh đáp.
“Ơ, đi làm gì?”
Khi bạn hỏi, gương mặt khó cười của anh chàng đào hoa nhuốm nụ cười nhạt trước khi trả lời lý do cho việc phải lên đường gấp rút.
“Ri chuẩn bị kết hôn.”
~~~
Không khí phía Bắc mà mẹ nói đã hơi trễ [chú thích người dịch: khoảng hơn 9h sáng] nhưng vẫn mát mẻ. Rất nhiều họ hàng bạn bè đã lâu rồi không gặp nhau nên ai nấy đều hớn hở khi gặp nhau lần nữa. Phong cảnh trên lưng đồi của nhà sàn Lanna càng khiến cho không khí thêm trong lành.
“Chị Monwathu đẹp nhỉ, anh Tian có thấy vậy không?”
Giọng trong trẻo của nhỏ Mei gọi người anh trai giữa nhìn theo cùng sự hồi hộp. Đôi mắt to tròn chỉ mải nhìn người chị dâu trong bộ trang phục truyền thống hoàng gia đính vàng, quấn sabai gấp nếp màu cánh sen khiến cô ngỡ ngàng. Chủ nhân gương mặt xinh đẹp ngọt ngào đấy hút người anh trai cả của cô ở cạnh không rời.
Tianrawat không có đáp lại. Anh vẫn đang đi chụp ảnh trong buổi lễ bằng camera anh mang theo bên người.
“Tránh ra. Vướng víu.” Giọng cứng nhắc xua đuổi một cách bực mình khi cô em đứng chắn camera, khiến cô mau chóng tránh sang trước khi cô bước chen vào khung ảnh làm cho anh trai bực bội.
Sau đó cô rẽ trái rẽ phải để tìm gì đó làm, rồi biến mất cùng nhóm người lớn đến từ Phuket, vốn đang ngồi ở phía bên kia của buổi lễ, để cho Tianrawat một mình đi chụp ảnh đến khi thỏa mãn.
Sau khi nghi thức tôn giáo xong xuôi rồi, cô dâu chú rể được đưa vào động phòng, khách khứa ngồi trên mặt sàn gỗ của căn nhà gỗ kiểu Lanna được dùng làm chỗ tổ chức lễ liền tụm nhóm trò chuyện thân thiết. Nhiều căn nhà nối với nhau bằng khoảng sân rộng rãi có thềm sạch sẽ bóng loáng cho khách khứa ngồi thoải mái trên đất.
Khi Tianrawat chụp ảnh xong thì quay lại ngồi cùng họ hàng.
“Tian, anh trai kết hôn rồi, khi nào thì đến cháu?” Khi thấy mặt cháu trai tốt đẹp, bác của anh liền trêu.
“Cái thằng này ngay cả người yêu còn chưa từng có giống người ta nữa”. Con trai cả suýt thì không thoát ế được, lại còn phải lo lắng cho con trai út nữa.
Tianrawat ngồi bắt chéo chân trên sàn gỗ, hỏi bao nhiêu lần thì vẫn như cũ, chính là ‘không có câu trả lời’ đằng sau gương mặt chỉn chu ấy. Dù cho nó trông đàng hoàng trong mắt người lớn, nhưng mọi người đều biết sự ghê gớm của anh là thế nào. Thế giới riêng cao đã đủ tệ rồi, anh chị cô chú bác chưa ai ép buộc được anh. Nếu Tian nói không thì tức là như thế, không cần phí thời gian hối thúc cho thêm chuyện.
Chuyện học hành, chuyện công việc chưa từng khiến phải phiền lòng. Chỉ ngoại trừ chuyện tính cách, vốn hơi kì lạ, đến mức không có người phụ nữ nào có thể bước đến. Nên không có gì lạ khi anh độc thân cho đến tận bây giờ.
“Mei, đi rót nước cho các bác uống đi con.”
Sajee quay lại nói với người ngồi xếp chân một bên đang dựa vào cột, trong tay đang cầm camera đắt tiền do Tianrawat đem theo để xem ảnh một cách thích thú. Khi nghe thấy như thế, chủ nhân của cái tên liền đưa trả camera lại cho anh trai giữa, rồi đứng lên theo lời sai bảo, không chút chậm trễ để người lớn nhìn lại đằng sau.
“Cháu Mei sao? Thật là đáng yêu. Bốn năm năm không gặp, giờ đã thành thiếu nữ rồi. Đã học xong chưa?” Một bác hỏi đầy cưng chiều.
“Đã học xong lâu rồi, nhưng khác trường đại học với mấy anh. Anh cả học kỹ thuật, anh giữa học kiến trúc, còn em nhỏ học mỹ thuật trang trí.”
Bà Sajee trả lời tự hào, không phải con cũng như là con, dù cho đây là con của Prapa, người bạn thân từ hồi còn thiếu nữ. Nhưng do bà chỉ có con trai nên tự động xem Mei là con gái út. Và có người cũng thật sự tin rằng nhà này có ba anh em là Ri, Tian, Mei.
“Nếu thằng Tian không tìm được ai, thì kết hôn với cái Mei luôn thì thế nào? Quá dễ.” Một người họ hàng thân loé lên suy nghĩ.
Khiến cho bạn bè của Sajee vốn không biết chuyện nội bộ gia đình liền vừa nhận ra rằng người con gái cười tươi tắn đang quay lại cùng khay đựng mấy ly nước lạnh đấy không phải con ruột của bà Sajee.
Khi một người đưa ra ý hay, nhiều người vốn thích và yêu quý Mei cũng ủng hộ hết mình. Sợ Mei phải kết hôn đi sống ở nhà khác, Sajee không biết biểu hiện thế nào trong khi sâu thẳm trong lòng bà cũng muốn được như thế, nên mới mở miệng xin nuôi Mei từ bé nhưng bạn bà không đồng ý cho.
“Khi đã không xin làm con gái được, thì làm con dâu cũng tốt nha.” Bà Sajee suy nghĩ hỏi bản thân một cách suy xét.
Tianrawat ngồi yên, tỏ vẻ hòa thuận với cây cột anh đang dựa vào, như thể không có liên quan gì, cho đến khi mẹ ruột của Mei là Prapa bước đến ngồi cùng.
“Đang nói chuyện gì thế?” Bà ngồi xuống cạnh người bạn cùng tuổi.
“Đang nói chuyện là, nếu thằng Tian không kiếm được cô nào, thì cho kết hôn với cái Mei luôn được không.” Họ hàng của bà Sajee nói.
Prapa đã giật mình rồi, nhưng dù gì vẫn chưa bằng một nửa của cô gái nhỏ khi vừa biết mình bị nhắc đến. Cô nhướn cao chân mày.
“Hừ.” Trước khi cười lên tiếng.
Khi nhìn thấy như thế, bà Sajee chỉ có thể thở dài trong khi than thở.
“Thôi đừng, tôi còn chưa muốn ăn khổ đâu.” Thì hai người gây chuyện với nhau không chừa một ngày nào. Nhất là Tian, ngày càng chọc ghẹo em nhiều hơn, không nghĩ sẽ nương tay vì em là con gái gì cả.
Cái Mei vừa đáng yêu vừa dễ bảo, ai nấy đều yêu mến ưa thích.
Chỉ ngoại trừ một người, không cần nói cũng biết là ai.
Nhiều năm trước, phản ứng của anh trai giữa khi lần đầu gặp cô em gái mới là:
“Không có ghét, nhưng không quan tâm.”