Nắng tháng 5 sáng chói, chiếc chuông gió trong tiệm hoa ở góc phố khẽ vang, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính, chiếu vào những bó hoa xung quanh, lung linh động lòng người.
Trước quầy thu ngân của cửa hàng hoa, một chàng trai tóc đen mặc sơ mi trắng, đeo tạp dề khéo léo gói hoa, dây buộc tạp dề thắt ngang hông làm tôn lên vòng eo tinh tế.
Chàng trai xắn cổ tay áo đến khuỷu tay, cánh tay trắng muốt ấn vào thân cây xanh thẫm, cậu cúi đầu, mái tóc mềm mại đen nhánh rũ xuống trán, mấy cô gái đang túm tụm đứng ngoài cửa chọn hoa e lệ ngẩng đầu nhìn thanh niên đang gói hoa ở quầy thu ngân.
Ánh nắng sáng trong như nước chiếu xuống gương mặt mềm mại của chàng trai, gò má trắng nõn, còn có một cái nốt ruồi nho nhỏ ngay chóp mũi.
Đây là Trần Tê đã trùng sinh để làm nhiệm vụ lần nữa, đời này, đối tượng công lược mà hệ thống phán định cho cậu là cậu chủ nhỏ Tần gia, Tần Hằng.
Tần Hằng là con trai út của Tần gia, toàn bộ Tần gia đều một mực chiều chuộng cậu chủ nhỏ, bên trên còn có hai người anh trai ưu tú biết tự lập, làm cả nhà như nâng con trai út trong lòng bàn tay, Tần Hằng đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, tán gái cũng làm lơ, là một tên nhị thế tổ* đẹp trai ngả ngớn.
(*) Nhị thế tổ: tiếng lóng Quảng Đông, chỉ những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Mà trước giờ Tần Hằng chưa từng từ chối ai cả, người từng bị Tần Hằng bỏ rơi nhiều đến nổi đếm cũng không xuể, nhưng cũng may là Tần Hằng không có bạch nguyệt quang thời niên thiếu gì đó.
Trần Tê cụp mắt xuống, ôm bó hoa đã gói xong vào trong ngực, đời này, thân phận của cậu vẫn là một sinh viên mỹ thuật có gia cảnh không tốt lắm, làm các công việc bán thời gian trong lúc học đại học để trang trải cho cuộc sống căng thẳng của mình.
Chuông điện thoại của cửa hàng hoa vang lên, cậu buông bó hoa trong tay, đi qua nhận điện thoại, đầu bên kia là âm thanh rầu rĩ của chủ cửa hàng: “Tiểu Tê à, cậu có thể giúp tôi đi giao một đơn không? Đây là khách quen của tiệm chúng ta, hôm nay cậu shipper bận việc đột xuất nên xin nghỉ, tôi thật sự không thể từ chối được.”
Trần Tê cởi tạp dề trên eo xuống, trả lời: “Được.”
Chủ cửa hàng vui vẻ nói: “Vậy cậu cứ kêu Tiểu Quan trông tiệm là được, để tôi gửi đơn của người khách kia cho cậu, cậu nhớ xem kĩ nha.”
Sau khi ngắt điện thoại, Trần Tê nhìn đơn đặt hàng được gửi qua, địa điểm là bệnh viện tư nhân Trường Thanh, khách hàng tên là Tần Hằng.
Cậu rũ mắt, cười cười, lúc trước bởi vì biết Tần Hằng thường xuyên đến đây mua hoa nên cậu mới chọn làm thêm ở đây.
Cậu vui vẻ cởi tạp dề xuống, thu dọn đồ đạc một chút, sau đó cầm bó hoa phải giao lên, chào hỏi với Tiểu Quan rồi ra ngoài giao hoa.
Mặt trời chói chang trên cao, ánh nắng chiếu vào mặt nước, cậu cầm bó hoa, bỏ tiền túi gọi xe, nhanh chóng tới bệnh viện tư nhân Trường Thanh.
Bệnh viện tư nhân Trường Thanh là bệnh viện chuyên dụng của các phú hào, phía sau chi phí đắt đỏ là khả năng được hưởng những dịch vụ và tiện ích cao cấp.
Trần Tê ôm bó hoa, nhìn biên lai trong tay, đi vào thang máy bệnh viện, vừa gọi vào số Tần Hằng vừa nhìn con số trên thang máy dần tăng lên.
“Ting” một tiếng, Trần Tê ra khỏi thang máy, người đầu bên kia cũng nhận điện thoại, lười biếng hỏi là ai, cậu ôm bó hoa, đứng trước quầy lễ tân lầu sáu nhẹ nhàng nói: “Chào Tần tiên sinh, hoa anh đặt đã được đưa đến, xin hỏi anh ở phòng mấy tầng sáu?”
Tần Hằng nói một con số, Trần Tê ngẩng đầu, nhìn thanh niên mặc quần jean lười biếng dựa lên tường ở hành lang cách đó không xa, rũ mắt nói: “Được, xin anh chờ một lát.”
Thanh niên chân dài mặc quần jean lười biếng dựa lưng lên tường, nhìn đẹp trai lại hơi cợt nhả, hắn lơ đãng nhấc đầu, lại thấy một chàng trai mảnh khảnh, mặc sơ mi trắng ôm bó hoa đi đến chỗ mình.
Tần Hằng vô thức đứng thẳng lên, chàng trai trước mặt có mái tóc đen mềm mại, gương mặt lạnh lùng, áo sơ mi được cài hết các cúc, chỉ có một đoạn cổ trắng đến lóa mắt lộ ra, cậu ôm bó hoa, mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn trong veo như làn mây trắng dịu dàng ngày xuân.
Tần Hằng bất giác dõi theo chàng trai, thẳng đến khi phát hiện chàng trai ôm bó hoa, nhìn nhìn điện thoại, rồi chậm rãi đi đến trước mặt mình, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Là Tần tiên sinh sao?”
Tần Hằng chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn, hiếm khi hắn lại mờ mịt bối rối, ngơ ngẩn nhìn chàng trai cầm hoa trước mặt, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi trắng nõn, lông mi nhỏ dài mà cong vút, yết hầu hắn giật giật, muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy cửa phòng bệnh bên trái đột ngột mở ra.
Tần Hằng và Trần Tê đang ôm hoa cùng sửng sốt, cửa phòng bệnh bên trái bị một người vội vàng đẩy ra, Trần Tê quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng đờ người tại chỗ.
Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, trên trán quấn mấy vòng băng vải, mặt mày kiệt ngạo khó thuần, nhưng lúc này lại đi chân trần đứng im tại chỗ, chật vật bất kham. Con ngươi người đàn ông màu đỏ đậm, đôi môi khô khốc run rẩy, gắt gao nhìn chàng trai đang ôm bó hoa.
Nhìn như một tên si ngốc, sau đó hắn run môi, tiếng nói nghẹn ngào mang theo khủng hoảng vang lên: “Tôi… quen cậu sao?”
Trần Tê đang ôm hoa mờ mịt, cậu lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, tôi không quen biết anh.”
Yến Hoàn chật vật đi chân trần đứng ngoài phòng bệnh, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng dù có như thế, hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chàng trai, nhìn gương mặt lạnh nhạt đó, nói với giọng điệu gần như là cầu xin: “Cậu… thật sự không quen biết tôi sao?”
Thật là quá kỳ lạ, rõ ràng Yến Hoàn cũng không quen biết chàng trai ôm hoa này, nhưng khi hắn đang nằm trên giường bệnh, thoáng nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đó, hắn lại như si ngốc, lòng run rẩy kịch liệt, lập tức nhổ kim tiêm để chân trần đuổi theo, là hành động xuất phát từ bản năng.
Cảm giác con tim run rẩy, đau đớn này nghiền áp từng chút một, làm người ta hít thở không thông, không biết sao hốc mắt hắn lại đỏ lên, đứng trước mặt chàng trai khàn giọng gần như cầu cậu nhìn mình.
Mà chàng áo trắng cầm bó hoa trước mặt lại ngơ ngác nhìn hắn với đôi mắt trong veo, lắc lắc đầu, lễ phép nói: “Tiên sinh, anh nhận sai người rồi.”
Tần Hằng kéo kéo khoé miệng, sắc mặt trở trên lạnh lùng, lười biếng dựa lên tường nhìn Yến Hoàn đi chân trần vô cùng chật vật. Yến gia và Tần gia là đối thủ, tranh đoạt mười mấy hai mươi năm, chưa bao giờ ngừng lại.
Hắn cũng vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Yến Hoàn đã giống như mãnh thú ngửi được mùi đồng loại, cả hai đều biết đối phương là người không thể lui tới.
Mà sự phân tranh của Yến gia và Tần gia cũng chưa từng ngừng lại.
Yến Hoàn cứng đờ tại chỗ, hắn đờ đẫn lẩm bẩm: “Nhận sai người…”
Tần Hằng nhận bó hoa mà chàng trai đưa cho mình, thấy chàng trai chớp chớp đôi mắt đào hoa nhìn mình, lại như không hề để tâm đến đại thiếu gia Yến gia đang sững sờ, khóe miệng cong lên.
Yến Hoàn đi chân trần đứng ngoài phòng bệnh, khuôn mặt sa sầm, hắn nhìn chàng trai sơ mi trắng xoay người rời khỏi, rồi đột nhiên lại quay đầu nhìn Tần Hằng đang đứng dựa tường phía sau, nhẹ cong mắt nói: “Cảm ơn dù của anh.”
Tần Hằng sững sờ tại chỗ, hình ảnh chàng trai đang nói đó hiện lên trong đầu.
Ngày đó hắn đến tiệm hoa mua một bó hoa để dỗ tình nhân nhỏ theo lệ thường, nhưng lại gặp mưa rất lớn, hắn lại ngồi ở ghế sau xe, thế nên không để ý đến nhân viên đưa hoa.
Sau khi nhân viên cửa hàng đưa hoa tới, tài xế nhận bó hoa, hắn lại đột nhiên nhìn thấy cán dù của nhân viên cửa hàng đã đứt gãy, đứng trong mưa nhìn rất chật vật, đang lúc tâm trạng không tệ, hắn lập tức kêu tài xế đưa dù ra ngoài.
Không ngờ đó lại là chàng trai này, Tần Hằng ôm bó hoa, ánh mắt đảo qua vòng eo mảnh khảnh của thanh niên, hứng thú nói: “Không cần cảm ơn.”
Thấy thanh niên dần biến mất sau hành lang gấp khúc, hắn lười biếng dựa lên tường, liếc mắt sang Yến Hoàn đang chật vật ngoài phòng bệnh, tâm trạng không tồi, dù sao hắn vẫn luôn ngứa mắt bộ dáng ‘ông đây là con cưng của trời’ của Yến Hoàn.
Tần Hằng thong thả mang theo bó hoa đi vào phòng bệnh, thấy anh trai mình mang mắt kính, dựa vào giường bệnh đọc sách, nghe thấy có người đi vào, Tần Thiệu cũng chẳng buồn nâng mí mắt lên, hỏi: “Ông cụ kêu cậu tới?”
Tần Hằng đặt bó hoa lên đầu giường bệnh, kéo một cái ghế dựa ra, thoải mái ngồi xuống bắt chéo chân, nói: “Đúng vậy, ông cụ nói nếu lần này em không tới thăm anh thì sẽ đánh gãy chân em.”
Tần Thiệu dời mắt khỏi quyển sách, nhìn vào đùi Tần Hằng, bình tĩnh nói: “Nói cứ như nếu gãy chân thì cậu sẽ hữu dụng vậy.”
Tần Hằng cười hì hì nói: “Anh, anh đoán xem lúc nãy em vừa gặp ai ở ngoài?”
Tần Thiệu dời mắt về quyển sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ai?”
Tần Hằng ngồi thẳng lưng, hứng thú nói: “Gặp phải tên chó Yến Hoàn, chậc chậc chậc, cũng không biết tên chó kia bị làm sao, vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng bệnh, chặn đường một cậu shipper hỏi có quen hắn hay không.”
“Vấn đề là cậu thanh niên kia thật sự không quen hắn, tên Yến Hoàn kia nghe xong, lập tức làm vẻ mặt như mẹ nó chết rồi ha ha ha ha.”
Động tác lật sách của Tần Thiệu khựng lại, anh khó hiểu ngẩng đầu, nhìn Tần Hằng dựa lên ghế cười nghiêng ngả, mở miệng nói: “Tần Hằng.”
Tần Hằng vừa cười vừa ngẩng đầu, thấy anh mình bình tĩnh nói: “Cậu muốn lên lầu hai kiểm tra đầu óc chút không?”
Tần Hằng vẫn chưa trả lời lại thấy anh mình nói: “Có bệnh thì trị, đừng tới đây phiền anh.”
Ai mà không biết Yến Hoàn thích cậu chủ nhỏ Chu gia, ở cạnh người nọ mười mấy năm, ngay cả lúc cậu chủ nhỏ Chu gia xuất ngoại, Yến Hoàn cũng không rên một tiếng mà lót đường cho y.
Vậy mà Tần Hằng nói với anh, Yến Hoàn kiêu căng đến tận xương cốt nhìn thấy một chàng trai là lập tức thất hồn lạc phách, vội vội vàng vàng nhổ kim tiêm lao ra, đi chân trần tóm lấy người nọ, hỏi có quen mình hay không, quay phim truyền hình à?
Tần Hằng cười nhạo một tiếng, lười biếng nói: “Anh đừng có không tin, đây cũng là lần đầu tiên em thấy dáng vẻ này của hắn, nói không chừng thật sự có gì đó với cậu trai kia đó.”
Nói đến đây, hắn đứng dậy, nghiêng người về phía anh trai mình, ngả ngớn nói: “Nhưng mà cậu trai kia cũng rất đẹp, em thích kiểu như vậy.”
Mặc sơ mi trắng sạch sẽ mang chút cảm giác xa cách, gương mặt trong trẻo, con ngươi mềm mại như mặt nước, dịu dàng cực kỳ, nghĩ nghĩ, hắn chống đầu, mắt đào hoa đảo qua bó hoa đặt ở đầu giường.
Bó hoa trắng tinh mềm mại, giống cần cổ lộ ra của thanh niên, trắng đến phát sáng, xanh tươi như cành đào mùa xuân.
Tần Hằng nuốt nước bọt, hắn tựa lưng lên ghế, ngẩng đầu nhìn anh trai mình, nói: “Dù cho cậu nhóc đó không có quan hệ gì với Yến Hoàn.” Lưỡi liếm hàm trên, cười cười ái muội nói: “Thì em cũng phải có được cậu ấy.”