Thoáng một cái đã qua nửa tháng.
Sau khi chuyện lắng xuống, Phó Diệu về thành phố, đi được nửa đường lại quay về để dặn dò An Tâm.
Mặc dù người không ở cạnh, nhưng anh thường xuyên nhờ người đến đưa các loại đồ cho An Tâm, ngay cả đoàn làm phim cũng có phần, thành ra mọi người ai cũng chiếu cố An Tâm. Ngay cả Lâm Văn - người lúc đầu mắng Phó Diệu vì tiếp tế đồ ăn cho An Tâm, sau khi "hưởng sái" mấy lần trái cây tươi cũng im đi nhiều.
Trước một lần diễn đêm, An Tâm ngủ đến trưa mới dậy. Lúc mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, mùi vị thơm ngát của kem đánh răng trong miệng, vốn nên thoải mái lại bỗng khiến cô thấy buồn nôn.
Người hiện đại nào cũng có điểm xấu về dạ dày, hoặc ít hoặc nhiều, An Tâm cũng không ngoại lệ. Hồi xưa cô bận vừa học vừa quay phim, không ăn điểm tâm là chuyện bình thường như cơm bữa, dần dà khiến cô mắc bệnh dạ dày.
Đợi cảm giác muốn ói qua đi, An Tâm rửa mặt xong thì đi dưỡng da, phát hiện mình đã xài hết kem thì bèn mở vali ra để tìm. Cầm đồ xong, định đóng vali lại, An Tâm mới để ý đến một đống băng vệ sinh để trong góc.
Thoáng chốc, cô nghe tiếng lòng mình đang rơi lộp bộp... Hình như lâu rồi cô chưa sử dụng đến cái này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT