Hoắc Bạch đang ăn cơm chung bên cạnh liếc sang một cái, thấy mấy cmt của cư dân mạng thì cũng cười hì hì bày tỏ sự đồng ý: "Tôi cũng thấy hai cô ấy đứng chung rất mát con mắt."
Thoát Weibo, tắt luôn cả nguồn điện thoại, ánh mắt Phó Diệu cũng khiến Hoắc Bạch không sao ăn nổi cơm nữa. Vậy mà người này vẫn hăng hái đề nghị: "Dù sao lát nữa cũng không bận gì, chi bằng gọi hai cô ấy ra đi xem Ám Hoa chung đi."
Hôm nay đã là ngày mười tháng giêng, An Tâm và Phó Diệu đều không bận tuyên truyền nên anh mới có thời gian ăn trưa với Hoắc Bạch.
"Chiều nay cậu không đi làm à?"
"Tôi là ông chủ, không phải nhân viên. Tôi muốn đi thì đi, không đi cũng chẳng ai dám quản."
Phó Diệu liếc anh ta, cười thầm. Nói thì hay lắm, công việc bận so được với anh, có tiếng cuồng việc. Nhưng mà xem phim thì hẳn là được, Phó Diệu luôn muốn đi xem Ám Hoa chung với người yêu. Trước đó hai người cũng chưa kịp đi, mặc dù bây giờ nhiều thêm 2 con kỳ đà, nhưng mà rạp phim đông đúc, không đáng ngại.
Vậy là hai người đàn ông tự liên lạc cho cô gái của mình. Vừa khéo là An Tâm và Ngụy Thanh Thanh đều rảnh rỗi. Lúc đến rạp, họ không chọn phòng vip riêng, bởi như vậy thì ở nhà xem còn hay hơn. Vì thế mọi người chọn ngồi ở hàng cuối của dãy ghế tình nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT