"Những chuyện khác em cũng không nhớ nổi, chỉ có cảnh tượng đó là hằn lên trong đầu óc em, rõ ràng lạ thường. Em nói cho anh trai, anh ấy nói có thể em đã nhớ nhầm. Ninh Uyển đã thẳng thắn nói chuyện đó cho anh em lúc định hiến thận cho mẹ."
"Ninh Uyển nói với anh em là cô ta thấy em bị ôm đi, nhưng vì sợ quá nên không dám nói. Càng ngày cô ta càng thấy bất an hơn, nên mới đồng ý hiến thận để bù đắp lại nỗi đau năm đó."- An Tâm cười khẽ: "Em cảm thấy lúc đó Ninh Uyển thông minh thật, nêu cô ta không nói thì không biết chừng mọi người sẽ tin em. Nếu như vậy thật thì cô ta thảm chắc."
Phó Diệu cầm tay An Tâm, nhìn cô đầy dịu dàng: "Anh tin em."
An Tâm cười nhạt, tỏ vẻ sao cũng được: "Lúc ấy em cũng buồn lắm, sau đó nghĩ lại cũng chẳng có gì nên thôi. Dù sao em và bọn họ xa cách cũng hơn mười mấy năm rồi, bọn họ không tin em cũng là chuyện bình thường."
"Em nói chuyện này với anh hai trong thư phòng, lúc đó mẹ đến đưa trái cây nghe được liền té xỉu. Ninh Uyển cũng vờ đáng thương như ban nãy. Mẹ nằm trên giường bệnh muốn em tha thứ cho cô ta, em không chịu. Trong lúc giận em đã chạy về thành phố Ninh, cũng là cậu đưa em về."
"Có lẽ mạng em phải xa gia đình, nên là dù đã về lại cũng không thể thân cận được."
Phó Diệu ôm chầm lấy cô, bàn tay ấm áp hạ từ lưng cô xuống dần: "Đừng nói bậy, em còn có anh mà, rồi cả con chúng ta nữa. Em mới bao tuổi đâu, gì mà xa gia đình hửm?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT