Quan hệ không thân thiết nên hai người chỉ qua lại vài câu rồi thôi.
Bây giờ An Tâm cảm thấy đặc biệt vui vẻ, mặc dù cô thật sự không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Giang Đồng người ta diễn tốt hơn cô rất nhiều, bề ngoài cũng đẹp. Xem ra cô có thể thoát được công việc thù lao lè tè này rồi!
An Tâm quay sang nhìn Vương Tiểu Ngọc, quả nhiên thấy vẻ mặt của anh ta hơi cứng lại, cô bèn nhịn không được mà huýt sáo hoan hô, quyết định đêm nay về nhà sẽ mua lẩu cá ăn mừng.
Trang điểm xong, đạo diễn vẫn chưa đến, cơm trưa liền đến trước.
Vị của phần cơm mà đoàn phim chuẩn bị tuyệt đối không phải xuất sắc gì, nhưng An Tâm vẫn ăn rất nhiệt tình. Sau đó cô lại tò mò không biết phần cơm của Phó Diệu như thế nào, có phải cao lương mỹ vị hay không?, An Tâm bèn đứng dậy đi qua nhìn thử.
"Thầy Phó!" - Tay cầm đũa, cái miệng nhỏ của cô vẫn còn đầy thức ăn. An Tâm nhìn anh xong lại quay sang nhìn Lý Thanh ngồi ở phía sau, bèn cúi người nói: "Đạo diễn Lý."
Miệng vẫn còn nhai cơm, An Tâm ngẩng đầu lên, nhưng vì hét nhiều thức ăn quá nên cô không ngẩng nổi. Mặc dù không muốn quay phim, nhưng cũng không có nghĩ là cô muốn tạo ấn tượng xấu, bèn cố gắng nhai thức ăn rồi nuốt xuống, cổ họng như muốn nghẹn.
Phó Diệu bỗng cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà lên tiếng: "Em có thể ăn từ từ một chút."
Vương Tiểu Ngọc vội vã chạy đến đưa nước cho cô. Uống xong nửa ly rồi, An Tâm mới trở lại bình thường, cô xấu hổ cười cười với Phó Diệu và Lý Thanh.
Lý Thanh còn chưa ăn cơm, ông nói: "Hai người cứ ăn đi, lát nữa mới bắt đầu."
Giang Đồng và An Tâm đều gật đầu, sau đó cả hai lại tiếp tục dùng bữa.
Giang Đồng vẫn chưa đụng nửa đũa vào hộp cơm, cô ta thuận miệng hỏi: "Cô thích ăn cơm hộp vậy à?"
An Tâm ngẩng đầu lên, nói với vẻ nghiêm túc: "Ừ, thật ra cũng không tệ mà, vừa có đùi gà vừa có tôm sông."
Phó Diệu mở phần cơm của mình ra, thức ăn vẫn là mấy món giống hôm qua y như đúc. Anh liền có cảm giác giống như mình ăn lại đồ ăn thừa của ngày hôm qua.
Không hiểu vì sao An Tâm có thể thoải mái như vậy.
Cơm nước xong, Lý Thanh gọi người đưa Giang Đồng và An Tâm đến trường quay.
Nhân vật Tô Du này đất diễn phần lớn đều có Phó Diệu, nên anh cũng theo đến.
Lúc anh vừa bước vào, đã thấy Giang Đồng và An Tâm thay trang phục chiết eo.
Ánh mắt của anh liền không tự chủ được mà lướt qua phần eo thon nhỏ kia, rồi lại cúi đầu nhìn tay mình.
Hẳn là chỉ bằng một vòng tay đi?
Đống thức ăn ban nãy đều biến đi đâu cả rồi?
Bình thường Lý Thanh rất dễ nói chuyện, nhưng lúc đã vào công việc thì vô cùng nghiêm túc. Ông dặn dò hai người: "Nội dung của cảnh này rất đơn giản, Tô Du đến oán trách thái tử cứ mải mê luyện chữ mà quên mất nàng. Yêu cần ánh mắt của nhân vật nhất định phải thể hiện được tình yêu thầm kín, đồng thời ẩn chứa nét ngây thơ trong trẻo. Cô tiểu thư được cưng chiều nâng niu chạm phải tình yêu cả đời, xem chàng như được cả thế giới."
An Tâm nghe hai chữ Thái Tử thì khóe miệng khẽ giật. Trước khi đến đây cô đã xem qua kịch bản rồi, không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, Phó Diệu lại vào vai Thái Tử một lần nữa.
Lý Thanh nhìn hai "Tô Du", nói: "An Tâm diễn trước đi."
Phó Diệu phất tay áo, đường bút như ngọc, họa lên những đường chữ bóng loáng như rồng bay phượng múa.
Cẩm bào đen tuyền thêu hoa văn vàng kim đẹp đẽ càng làm tôn thêm đường nét lạnh lẽo mà sạch sẽ của anh, tâm tình thờ ơ lãnh đạm lộ ra rõ như ban ngày, nhưng khi nhìn sang phía cô gái đang ngồi chống cằm ở bên cạnh thì khuôn mặt lại trở nên dịu dàng không ít.
An Tâm rất thông thạo với kiểu diễn ngây thơ thuần khiết: "Đôi mày khẽ chau, môi mọng khẽ nhu... không khỏi khiến cho người khác có cảm giác hồn nhiên đáng yêu, trong trẻo mà thanh khiết."
"Thái tử ca ca, huynh vẫn chưa viết xong à?"
Buổi casting quá đơn giản, hai người chỉ cần năm phút để hoàn thành, Lý Thanh bảo các cô đi tẩy trang rồi đợi kết quả.
Lý Thanh hỏi Phó Diệu: "Cậu thấy thế nào?"
Đã hợp tác với nhau không ít lần, Lý Thanh tin tưởng ánh mắt của Phó Diệu.
Không nghĩ nhiều, anh trả lời ngay: "Chọn Tiểu Tiên Nữ đi, khí chất rất phù hợp."
Thật ra thì hai người cân tài cân sức. Tiểu tiên nữ chỉ thắng vì tuổi còn nhỏ, không còn ai hợp với vai Tô Du như cô ấy. Còn Giang Đồng mặc dù có kỹ năng diễn xuất nhỉnh hơn một chút, nhưng lại lớn hơn An Tâm hai tuổi...Thật ra thì hiệu ứng thu được cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là ai bảo anh thấy tiểu tiên nữ thuận mắt hơn?
Lý Thanh cảm thấy hai người đều không tệ. Ông còn cho là Phó Diệu sẽ chọn Giang Đồng, không ngờ anh lại chọn An Tâm, lại còn một tiếng "tiểu tiên nữ", hai tiếng cũng "tiểu tiên nữ".
Kết quả đã có, Lý Thanh cũng không vội thông báo. Chờ cho hai người tẩy trang xong rồi, chuẩn bị rời đi, ông mới cho người gọi đến báo với An Tâm.
Lúc casting Vương Tiểu Ngọc cũng có xem, mặc dù anh ta cảm thấy An Tâm diễn rất khá nhưng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, bộ dáng như đưa đám khiến An Tâm bỗng cảm thấy xấu hổ.
Cô muốn đến an ủi anh ta mấy câu: Đoàn phim đi khắp chân trời không thiếu, hà cớ gì phải cố chấp với "Đại Ung" như vậy?
Bỗng điện thoại reo lên, người gọi là phó đạo diễn Bành.
Bên trong xe rất yên tĩnh, dù Vương Tiểu Ngọc không bật loa ngoài, An Tâm cũng có thể nghe được lời của phó đạo diễn. Nụ cười của cô cứng lại, còn người bên cạnh thì từ đưa đám biến thành trúng số độc đắc!
Đến chỗ chăm sóc thú cưng để nhận lại Thái Tử xong, An Tâm đi thẳng về Hương Vũ.
Ba ngày sau nhập đoàn rồi, cô phải quý trọng chút thời gian này để yêu thương thằng nhóc.
Ngay lúc đó, ở phim trường, trước khi Phó Diệu rời đi, Lý Thanh nhắc nhở anh: " Cảnh tiếp theo cậu sẽ diễn chung với tiểu tiên nữ, nhớ phải chú ý. "
《 Vương Triều Đại Ung 》là một bộ phim xoay quanh cuộc chiến của thái tử và đám gian thần. Hắn là người đa mưu túc trí, trầm ổn vững vàng, biết rõ điều gì mình nên làm và không nên, chỉ có việc yêu Tô Du là hắn không sao khống chế được.
Lý Thanh thêm nhân vật Tô Du vào là để lập nên bản lĩnh của thái tử. Chỉ có khi từ bỏ được tình yêu chân chính, thái tử mới đủ sức mạnh tập trung vào tranh đoạt giang sơn, vang danh muôn đời.
…
Mặc dù An Tâm không được như ý nguyện, nhưng tối hôm đó cô vẫn gọi mua lẩu.
Lẩu Trùng Khánh chính hiệu rất cay, sợ ảnh hưởng đến công việc nên An Tâm chỉ mua loại cay vừa phải.
Nghe nói gia vị món ăn của nhà hàng này đều là loại "xịn" thu mua từ Tứ Xuyên, mùi vị tuyệt đối kích thích, An Tâm đã nhớ nhung lâu rồi.
Lúc đến trước cửa đó nhân viên giao hàng thì thấy một vóc người cao lớn, bóng lưng khá quen thuộc xuất hiện ở cửa nhà đối diện.
"A, anh về rồi sao?"
Người đàn ông quay lưng lại, trang phục vẫn kín mít như hôm trước, trông giống tình trạng của cô như đúc.
Anh ta không phải thật sự là đồng nghiệp đi?
Phó Diệu gật đầu, ánh mắt hướng đến người đứng cạnh cô, An Tâm bèn vội vã giải thích: "Anh ta là nhân viên giao lẩu."
Nhân viên giao hàng gật đầu một cái rồi đi mất, A Tâm quay qua muốn hỏi người kia có phải minh tinh không, bèn hắng giọng... Sau đó... Cô nghe tiếng: "Gâu!"
Thái Tử lao về phía Phó Diệu, trình độ niềm nở còn gấp trăm lần so với ba tháng không gặp An Tâm!
Đồ có mới nới cũ! An Tâm trừng mắt nhìn thằng nhóc nhà mình đang ôm chân người kia, mặc dù anh không thèm vuốt ve nó lấy một chút.
Lẩu mà An Tâm đang nấu đã bắt đầu sôi lên, hương thơm quyến rũ phảng phất bên cánh mũi của Phó Diệu, khiến anh không tự chủ được mà nhớ lại dáng vẻ ăn cơm buổi trưa ban nãy của An Tâm.
Không phải nữ diễn viên thường ăn kiêng hay sao? Phần cơm trưa đó hình như quá vượt chỉ tiêu rồi? Bây giờ cô còn có thể ăn thêm lẩu nữa? Nhưng mà hình như mùi vị cũng không tệ.
Nhìn bộ dáng làm nũng của Thái Tử, An Tâm phiền muộn mạnh mẽ ôm nó lên, một bên cười ấp úng: "Sao lúc nào tôi cũng thấy anh bịt kín mít vậy? Không lẽ chúng ta là đồng nghiệp sao?"
Nói xong còn cười ha ha: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
"So với tưởng tượng của em còn hơn nữa."
An Tâm nghe vậy thì bắt đầu căng thẳng: “Ý của anh là...?”