Mười giờ tối, bữa tiệc kết thúc, lúc hai người trở lại Hương Vũ đã gần mười một giờ. Trần Tiểu Thiên không xuống xe, chỉ để An Tâm đi lên với Phó Diệu. Lúc ở hành lang, Phó Diệu đứng chờ cô đi vào trước. An Tâm đẩy chốt cửa, vốn là định đẩy cửa đi vào trong nhưng cuối cùng cô lại khóa cửa ngoài, để mở cửa trong rồi ngẩng đầu nhìn Phó Diệu. Người đứng bên ngoài hơi nhíu mày, khuôn mặt anh đầy vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"
An Tâm hít một hơi thật sâu, nhìn anh một lát rồi hỏi đầy nghiêm túc: "Thầy Phó, mấy lời ban nãy thầy nói với Từ Thành có ý gì?"
Nếu như Phó Diệu thật sự xem cô là hậu bối bình thường, vậy những lời ban nãy thầy ấy không thể nói. Bởi lẽ nó đến từ góc độ của một người đàn ông đối với tình địch. An Tâm không thích mập mờ, dù có bị ghét thì cô cũng phải nói cho rõ.
"Em không hiểu sao?"- Khuôn mặt Phó Diệu có chút lạ lẫm.
An Tâm tròn mắt: Quả thật là cô có hiểu một chút, nhưng sao cô có thể mở lời được đây?
Phó Diệu nhíu mày: "Tôi tưởng biểu hiện của mình đã rất rõ rồi?"
An Tâm bỉu môi: Ai bảo anh không chịu nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play