“Vâng.”

“Tuân mệnh!”

“...”

Các Bái Nguyệt giáo chúng đồng thanh hét lên.

“Xuất phát.”

Soạt!

Thạch Triệu Nguyên ngự không phi hành, Bạch Mông theo sát phía sau, còn có

rất nhiều Bái Nguyệt giáo chúng, phần lớn đều vẫn chỉ là cảnh giới Luyện Khí,

chỉ có phần ít là Trúc Cơ kỳ, hơn nữa trên căn bản đều là Trúc Cơ Nhân Đạo.

Tuy nhiên.

Thạch Triệu Nguyên vẫn chưa bay ra thành Thiên Nguyên, tâm thần lại một trận

hoảng hốt, pháp lực trong cơ thể đã hỗn loạn trong nháy mắt, suýt nữa từ trên

trời rơi xuống, may mà đã kịp thời ổn định lại thân hình.

“Giáo chủ!”

Bạch Mông xông đến, giọng điệu lo lắng.

“Không sao.”

Thạch Triệu Nguyên khoát tay, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng càng

là đã xuất hiện cảm xúc sợ hãi, lần này còn phải cảm thấy sợ hãi hơn khi đối

mặt với đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông – Niếp Phong Vân khi xưa.

Bởi vì.

Loại thủ đoạn quỷ dị khó lường này, không tìm được bất kì nguyên do nào, nắm

không được bất kì quỹ tích gì, thậm chí Thạch Triệu Nguyên cũng không biết

rốt cuộc mình đã bị thương ở chỗ nào.

Nhưng mà.

Lại đã chân thực ảnh hưởng đến Thạch Triệu Nguyên.

Hắn là đại tu sĩ Nguyên Anh đấy.

Vậy mà lại sẽ suýt nữa rơi xuống vào lúc phi hành.

Loại tình huống này.

Giống như là khi một người bình thường đi đường đột nhiên kì lạ khó hiểu

muốn ngã xuống.

Loại chuyện này cho dù là nói ra sợ rằng cũng sẽ không có ai tin tưởng.

Chắc chắn là thân thể đã xảy ra vấn đề lớn rồi.

“Nhất định phải tìm được bọn họ.”

Thạch Triệu Nguyên điên cuồng gào thét ở trong lòng.

Cái chết đang không ngừng gõ vang chuông báo động của Thạch Triệu Nguyên.

“Quyết chiến đã sắp bắt đầu rồi.”

Tề Minh ở cách xa vạn dặm, ngồi ở trong Lạc Vân động phủ, thông qua môn

thuật thần thông huyền pháp Cách Hằng Động Kiến này quan sát màn hình và

cảnh tượng trước mắt.

Tay phải chợt vung.

Tề Minh đã lấy ra một bình linh tửu.

Tên là: Bách Hoa Linh Nhưỡng.

Đây là linh tửu mà Nguyên Phượng đã đặc biệt tốn không ít tâm tư và thời gian

tự mình cất ra, linh lực ẩn chứa không hề có tác dụng lớn với Tề Minh, nhưng

có một ưu điểm rất lớn, chính là mùi vị tuyệt mỹ, tư vị siêu ngon, dư vị vô tận.

“Rượu ngon!”

Tề Minh uống một ngụm, hương hoa tản ra giữa miệng và mũi, tư vị nở rộ ở

đầu lưỡi, cảm giác mềm mại mượt mà, mùi rượu thấm vào lòng người, từ đáy

lòng khen ngợi.

Sơn mạch Thiên Nguyên.

“Hôm nay đã là một ngày cuối cùng rồi.”

Nguyên Phượng nói với đám người Lôi Khải Hải: “Chỉ cần đến buổi tối hôm

nay, bảy ngày bái tế kết thúc, lại sử dụng cung tên này thì sẽ có thể bắn chết

Thạch Triệu Nguyên.”

“Được!”

“Hi vọng có thể thành công!”

“Nếu như chuyện này thật sự có thể giết chết một ma đầu Nguyên Anh, vậy

đúng thật là đã tận mắt chứng kiến một kì tích xảy ra.”

Lôi Khải Hải và hai đệ tử khác nói.

Không bao lâu.

Thạch Triệu Nguyên đã tự mình dẫn đầu Bái Nguyệt giáo chúng đánh đến sơn

mạch Thiên Nguyên, mặc dù phạm vi của sơn mạch Thiên Nguyên không phải

là rất lớn, nhưng cũng không nhỏ.

Bên trong sơn mạch.

Còn có không ít yêu thú nghỉ lại.

Nhưng mà.

Khí tràng của Thạch Triệu Nguyên mở ra toàn bộ, uy áp của đại tu sĩ Nguyên

Anh khuếch tán, trấn áp bốn phương, toàn bộ những yêu thú kia đều bị doạ đến

ẩn trốn đi, căn bản không dám hiện thân.

Bái Nguyệt giáo chúng bắt đầu quét ngang toàn bộ sơn mạch Thiên Nguyên.

“Giáo chủ, tại sao phải làm to chuyện như vậy tìm bọn họ?”

Bạch Mông không nhịn được hỏi.

“Cứ làm theo phân phó của bản giáo chủ.”

Sắc măt của Thạch Triệu Nguyên âm trầm.

“Vâng.”

Bạch Mông lặng lẽ cúi đầu xuống.

Bởi vì.

Thời gian Bạch Mông đi theo Thạch Triệu Nguyên dài nhất, hắn hiểu rõ tính khí

và tính tình của Thạch Triệu Nguyên nhất, đã nhiều năm như vậy rồi, hắn chưa

từng nhìn thấy Thạch Triệu Nguyên nôn nóng như vậy bao giờ.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“Tìm cho ta! Liều hết toàn bộ sức lực đi tìm!”

Bạch Mông hét lên.

“Vâng!”

“Tuân mệnh phó giáo chủ!”

“...”

Những Bái Nguyêt giáo chúng lớn tiếng đáp lại.

Sắp đến buổi trưa.

Bái Nguyệt giáo chúng đã đến gần nơi ẩn thân của đám người Nguyên Phượng,

chỉ có điều có huyễn trận của Lôi Khải Hải ở đây, cho nên những giáo chúng

này đều đã bị mê hoặc.

“Sao bỗng chốc lại có nhiều người như vậy?”

“Chuyện này…”

Sắc mặt của hai đệ tử có hơi khó coi.

“Ta cũng không rõ nữa.”

Lôi Khải Hải lắc đầu, “Trận bàn huyễn trận của ta là trận pháp Kết Đan kỳ cực

phẩm, bình thường mà nói, Nguyên Anh cảnh trở xuống rất khó phát hiện đầu

mối, nhưng cũng không phải là hoàn toàn có thể bào đảm.”

“Có lẽ là Thạch Triệu Nguyên đã nhận ra được gì đó.”

Nguyên Phượng nói: “Đã là ngày thứ bảy, cũng chính là một ngày cuối cùng, uy

lực của Đinh Đầu Thất Tiễn đã từ từ phát huy ra rồi, Thạch Triệu Nguyên chắc

chắn là đã cảm nhận được, cho nên mới sẽ xảy ra tình huống như vậy.”

“Chúng ta không cần nôn nóng.”

“Tối nay tất cả sẽ thấy rõ ràng.”

“Được.”

“Nói đúng vậy.”

Ánh mắt của hai đệ tử chợt hơi sáng, vốn dĩ bọn họ không hề tin tưởng Nguyên

Phượng, chỉ có thể còn nước còn tát, nhưng sau khi nhìn thấy hành vi của Bái

Nguyệt giáo chúng, trong lòng bọn ho đã dấy lên hy vọng.

Có lẽ thật sự có thể được đấy?!

Buổi trưa.

“Vái!”

Nguyên Phượng hít sâu một hơi, lại vái về phía hình nộm.

Xoạt!

Vô thượng lực trù yểm bùng nổ.

“Phụt!!!”

Lúc này.

Thạch Triệu Nguyên trực tiếp đã miệng phun máu tươi, trước mắt một mảnh

hoảng hốt, bên trong đầu, ba hồn bảy phách gần như sắp rời khỏi cơ thể, pháp

lực trong cơ thể tán loạn không ngừng.

“Giáo chủ!!!”

Bạch Mông cực kì hoảng sợ.

“Cuống cái gì?”

Thạch Triệu Nguyên đã lau đi vết máu nơi khoé miệng, ánh mắt lạnh lẽo, dưới

uy hiếp của tử vong, hắn ngược lại càng thêm trở nên bình tĩnh, “Tiếp tục tìm!”

“Vâng.”

Bạch Mông gật đầu, sắc mặt đã ngưng trọng.

Nói thật.

Bạch Mông căn bản không biết giáo chủ bị thương thế nào.

“Chết tiệt.”

Thạch Triệu Nguyên nắm chặt hai quyền, trong lòng đang kêu gào, “Thạch

Triệu Nguyên ta sao có thể chết ở trong tay loại tiểu nhân bỉ ổi ngươi!”

Thời gian trôi đi.

Xung quanh huyễn trận.

Mặc dù Bái Nguyệt giáo chúng đã bị huyễn trận mê hoặc, dẫn đến không thể

phát hiện đám người Nguyên Phượng, nhưng bởi vì bị huyễn trận ảnh hưởng thì

sẽ xuất hiện tình huống đi nhầm đường.

Chỉ là một lần hai lần còn tốt.

Nhưng cùng với số lần tăng thêm, hơn nữa càng ngày càng nhiều người phát

giác được tình huống như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play