1.

Lúc tiên đế bệnh nặng, ta theo chiếu chỉ vào hầu hạ.

Lúc vào trong điện, tiên đế đã mê man bất tỉnh, thái tử ngồi trước án đang phê duyệt tấu chương.

Lâu ngày không gặp, khí tức trên người hắn ngày một cường đại, cao quý lừng lẫy, mặc dù chưa đăng cơ nhưng đã có khí phách của một hoàng đế.

Lúc này ta mới hiểu, thực ra đó là khẩu dụ của thái tử.

Giữa trăm công ngàn việc, hắn liếc ta một cái, mặt mày đạm bạc, thờ ơ nói: “Hôm nay phiền Lệ phi chăm sóc phụ hoàng một chút”

Ta cúi đầu nhận lệnh.

Hoàng thượng nằm trên giường mê man, ta thực ra không phải làm gì cả, chỉ ngồi nhìn mà thôi.

Trong ánh sáng của ngọn nến chiếu sáng căn phòng, hình bóng được phóng đại vô hạn chiếu trên tường, sinh động mà ấm áp.

Giống như có chút hương vị khói lửa ngày đó.

Ta không khỏi ngẩn ngơ, có chút buồn bã.

Giống như cảnh tượng đã từng quen biết, gợi lên những ký ức xưa cũ.

Trong trí nhớ, từng có một thiếu niên đạp trăng mà đến, bất chấp đêm hôm tìm đến khuê phòng chỉ để cầu xin sự tha thứ của thiếu nữ.

Thiếu nữ giận dỗi đưa lưng về phía hắn. Hắn đi đến đâu, nàng quay lưng đến đó.

Thiếu niên sốt ruột, lời hay lời đẹp cũng không còn tác dụng.

Không còn cách nào, hắn đành cúi người xuống, dưới ánh nến trước mặt thiếu nữ biểu diễn trò bóng giấy.

Một tay hắn là người giấy tài tử mi thanh tú mục, một tay là thiếu nữ giấy môi đỏ mi dài, đổi giọng bắt đầu diễn:

“Nhã Ngư muội muội, sao lại không để ý đến ta?”

Thiếu niên giấy chạy vòng quanh thiếu nữ giấy.

Thiếu nữ cất tiếng lanh lảnh: “Đã có người khác rồi còn đến đây tìm ta làm gì, ngươi cút đi”

Thiếu niên giấy cất giọng uỷ khuất: “Muội muội nghe ở đâu chuyện vô lý như vậy? Lý tiểu thư ngã xuống lao về phía ta, ta lập tức tránh ngay, không chạm vào một góc áo của nàng ta”

Thiếu nữ nói giọng kỳ quái: “Ngươi vẫn còn biết nàng ta họ Lý nha”

Thiếu niên giấy càng thêm uỷ khuất: “Thật sự nói nhiều sai nhiều, không nói cũng sai, ai, ta đúng là mệnh khổ mà! Thế nào mà lại yêu một tiểu thư ngang ngược và vô lý như thế chứ…”

Ta thật sự không chịu nổi nữa, hắn liên tục nói xấu ta: “Ngươi nói ai ngang ngược vô lý?”

Hắn cợt nhả: “Đương nhiên là người đứng trước mặt này, người trong mắt ta, trong tim ta này!”

Ta đỏ mặt, đuổi theo mắng hắn: “Đồ đăng đổ tử miệng ngọt kia, đi ra ngoài!”

Hắn cười khiêu khích, chạy đến đằng sau lưng, ôm ta vào ngực: “Đừng giận ta nữa được không?”

“Hừ”, ta xoay mặt, không để ý đến hắn.

Hắn hôn trộm ta một cái, đôi môi mềm mại mát lạnh: “Ta đi đây, đừng nhớ ta nhiều quá…”

2. 

Chuông báo chuyển canh vang lên, ta hoàn hồn trở lại.

Cung nhân không được phép vào, mãn thất lặng yên, thái tử đứng sau lưng, nhìn ta từ trên cao xuống không biết từ khi nào.

Ta khép mi, cúi tầm mắt, không nói gì.

Giọng nói trầm lặng của hắn vang vọng trong cung: “Nhã Ngư, ta đã thu xếp, mấy ngày nữa nàng có thể rời cung.”

Dường như có một ý nghĩa khác đằng sau những lời này.

Rời khỏi cung điện? Ha ha, tại sao ta phải nghe lời hắn ra ngoài làm chim hoàng yến của hắn?

Lúc trước hắn khoanh tay, lạnh lùng nhìn ta rơi vào vòng tay của phụ hoàng hắn thì đã rõ ràng phân cách tình cảm của chúng ta.

Cho dù có là cố chấp vì không có được mà nhớ mãi không quên hay là áy náy muốn bồi thường, ta đều không quan tâm.

Nhưng ta là một phi tần không con cái, nếu muốn danh chính ngôn thuận lưu lại trong cung, kiểu gì cũng phải có lý do.

Lòng ta dần dần có chủ ý: “Điện hạ cho phép ta suy nghĩ thêm”

“Được. Đêm khuya rồi, ta phái người đưa nàng về”

3.

 

Hôm sau, thái tử lấy danh nghĩa hoàng đế lại triệu ta vào cung.

Hắn hỏi ta câu trả lời.

Ta mỉm cười, dâng một tách trà: “Gương vỡ lại lành, nối lại duyên xưa, đây là chuyện tốt, cần phải chúc mừng. Đáng tiếc không có rượu, đành dâng trà thay, điện hạ có vui lòng nhận một ly này?”

Hắn ngây ngốc nghe ta nói, vẻ như không tin được: “Nhã Ngư, ta…”

Ta cắt ngang lời hắn: “Thiên ngôn vạn ngữ, không cần điện hạ phải nói, ta đều hiểu”

Thái tử nhận ly trà, không do dự uống một hơi.

Rất nhanh, hắn thấy có gì không ổn, lửa dục bốc cao, hắn khiếp sợ nhìn ta, ánh mắt vừa giận vừa thương: “Nhã Ngư, nàng hạ dược, nàng…”

Một lần nữa ta cắt ngang lời hắn, không muốn nói thêm những điều vô nghĩa: “Xong chuyện này rồi nói sau, nếu ngươi không phải còn điểm tác dụng này, ta còn không buồn liếc mắt nhìn một cái”.

Hắn cười giận dữ, hung hăng xé rách áo ta: “Được, tốt lắm, như nàng mong muốn”

Ta cũng không nhượng bộ, cào hắn, cắn hắn. Chẳng qua chỉ là mượn hạt giống mà thôi, cuối cùng ta vẫn là người chịu thiệt, vì cái gì hắn tức giận?

Trên long sàng của hoàng thượng ở tây sương phòng hôm đó, chúng ta đã có một đêm điên cuồng.

Sợ một lần không trúng, sau đó ta đã cưỡng bức, lợi dụng, bắt buộc hắn thêm vài lần.

Cũng vì thế, chúng ta hoàn toàn trở mặt, hắn không muốn nhìn thấy ta, ta lại càng không cần gặp hắn.

4.

Hơn hai tháng sau, thái tử chính thức lên ngôi, ta được chẩn đoán có thai, được lệnh chuyển vào hành cung để dưỡng thai.

Chỉ vì trong cung có tin đồn, ta và hắn có quan hệ.

Đúng vậy, tin đồn đó do ta tung ra, ta muốn hắn bị áp lực.

Mặt khác, ta không muốn bị hắn giám sát, bị động chân tay, không bảo vệ được đứa nhỏ.

Ở ngoài cung, trời cao hoàng đế ở xa, mọi chuyện cũng dễ dàng và thuận tiện cho ta hành động hơn.

Bùi Tuân luôn chú trọng thanh danh, coi trọng danh dự, hắn sợ ta lại tung tin gây chuyện nên nhanh chóng hạ lệnh cho ta đến hành cung, tránh nghi ngờ.

Đúng ý của ta luôn.

Ha ha, cũng đã ngủ với nhau vài lần mà vẫn còn tìm cách né tránh hiềm nghi, cẩu nam nhân chính là ra vẻ đạo mạo, quen thói giả bộ.

Ở hành cung, ta vất vả mang thai mười tháng, đau hai ngày một đêm, đầu mùa xuân năm sau, ta sinh một hài tử.


Lễ bộ hùa đón ý hoàng thượng, đặt tên nó là Bùi Thận, nghĩa là thận trọng, cung kính.

Ta không quan tâm, đặt nhũ danh gọi hắn là Truyền Thừa.

Đứa nhỏ đầy tháng, cha ta tới thăm.

Sau khi ta vào cung, đây là lần đầu tiên ông tới gặp ta.

So với sắc mặt hồng nhuận của ta, khí sắc của ông trông sa sút hơn nhiều.

Cũng phải, tân hoàng đăng cơ, triều đình một phen thanh tẩy, danh tiếng Thừa tướng chủ trì chính sự nhiều năm của ông cũng đến lúc phải nhường cho người khác.

Bùi Tuân từ trước đến nay là kẻ tuyệt tình lãnh khốc, ta nghĩ cuộc sống sau này của ông hẳn sẽ không dễ dàng.

Ta có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Ta xa cách khách sáo nói chuyện vài câu, sau vài câu xã giao, lấy cớ có bệnh nên dâng trà tiễn khách.

Ông hiểu ta không muốn gặp ông nên sai ca ca ta thường xuyên đến, mang cho ta cả tiền cả quà, muốn hàn gắn tình thân.

Quà thì ta nhận, nhưng không bàn thêm gì.

Không biết nếu ta sinh ra một công chúa, liệu ông có còn nhớ đến đứa con gái là ta hay không nữa?

5.

Ta viết một phong thư, giao ca ca mang đi.

Hơn nửa tháng sau, khi ca ca cầu kiến, đằng sau có thêm một tên thị vệ.

Người này mắt kiếm mày sáng, phong thái khác biệt, có chút lớn mật nhìn thẳng ta, ngữ điệu lạnh lạnh: “Thần đi ngàn dặm đường, đặc biệt đến bái kiến nương nương, kính chúc nương nương ngàn năm xinh đẹp, vững bền”

Đây là nhị hoàng tử Bùi Hoài, bị Bùi Tuân đuổi về nơi đất phong, ngay cả tang lễ của tiên đế cũng không được dự.

Bùi Hoài vẫn luôn thích ta.

Hắn từng tặng ta trâm hoa, đưa ta đi Tây Giao săn bắn chỉ để đổi lấy nụ cười, chi hàng vạn tiền để đốt pháo hoa giữa kinh thành cho ta.

Hắn đã làm cho ta rất nhiều việc mà người khác không dám làm.

Nhưng khi đó ta đang có thanh mai trúc mã là thái tử ca ca, tất nhiên là chướng mắt hắn.

Hắn làm cái gì ta cũng đều không thích, đều thấy chán ghét.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là tuổi trẻ không hiểu chuyện. Nhất thời, ta xúc động không thôi.

“Vương gia không cần đa lễ, mời ngồi”

Ca ca thức thời lùi xuống.

Ta nói Thôi Tuyết mang đứa nhỏ đến.

Bùi Hoài đưa tay đỡ, nhưng Thôi Tuyết sợ hắn làm rơi đứa nhỏ, né tránh không đưa.

Bùi Hoài mỉm cười: “Bổn vương cũng không phải kẻ hậu đậu, sao phải phòng bị ta vậy?’

Ta tiến lên, tự đưa đứa nhỏ cho hắn: “Vương gia nhìn xem, mới được hơn hai tháng mà đã nhiều tóc chưa này”

 

Hắn tinh tế đánh giá, cười nói: “Đây là dấu hiệu của phước trạch”

Nói xong, hắn lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội, nhét vào tã lót của tiểu tử: “Hoàng đệ, ca ca tặng ngươi, đừng khách khí”

Ta cười thầm trong lòng, chỉ sợ là trong mơ hắn cũng không nghĩ được rằng, đây là cháu trai của mình.

Đùa một lúc, Truyền Thừa bắt đầu mệt, ta bảo Thôi Tuyết cho đứa nhỏ đi ngủ.

Nàng ta do dự không muốn đi, ý không muốn để ta ở lại một mình với Bùi Hoài.

Bùi Hoài cười giễu cợt: “Nha đầu Thôi Tuyết kia quá đề phòng ta, năm đó chính là ngươi thường xuyên ngăn cản ta, không truyền lời của ta, không cho ta thấy tiểu thư nhà ngươi, bao nhiêu bạc của ta đều mất trắng”

Thôi Tuyết đỏ mặt, thanh minh: “Một phần bạc của Vương gia nô tỳ đều không lấy, tất cả đều bố thí cúng dường dầu thắp cho đền chùa”

Bùi Hoài vỗ tay cười: “Làm tốt lắm, cũng coi như thêm công đức cho bổn vương”

Ta đành giảng hoà: “Thôi Tuyết tính tình trung hậu, với bản cung tình thân như tỷ muội, tất nhiên là thập phần che chở cho ta”

Sau đó ra hiệu cho Thôi Tuyết lui ra.

Đến khi bên trong không còn người nào, ta mời Bùi Hoài đến chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngồi ở một đầu ghế, rót cho hắn một tách trà: "Vương gia, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện công việc." 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play