Bùi Hành Vũ không nỡ rời khỏi cổ của Đường Tự, anh liếm thêm một cái nữa mới buông môi ra đứng dậy.
Đường Tự lập tức đứng dậy theo, cậu đá đôi dép trên chân đi rồi ôm chăn lùi về sau vài bước, cả người thu mình vào góc tường, cảnh giác nhìn Bùi Hành Vũ.
Đôi mắt mở lớn như mắt mèo bị dọa.
Cậu trông giống như một con mèo xù lông đang hăm dọa đối thủ bằng cách phô trương bộ dạng xù xì của mình.
Bùi Hành Vũ đã hồi phục lại lý trí.
Mọi chuyện xảy ra trước đó lướt qua trong đầu anh, ánh mắt lạnh lẽo lại quét một lượt trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chân giường.
Ở đó có một lọ thuốc màu trắng.
Bùi Hành Vũ cúi xuống nhặt lọ thuốc lên.
Anh không xa lạ gì với loại thuốc trong lọ, đó là thuốc an thần mà bác sĩ đã kê cho anh.
Do anh bị rối loạn hưng cảm nên đêm nào cũng khó ngủ, bác sĩ đã kê cho anh một lọ thuốc an thần nhưng tác dụng của thuốc không tốt, Bùi Hành Vũ uống thuốc cũng không ngủ được, cuối cùng từ bỏ không uống nữa.
Anh nhớ không nhầm, trong lọ thuốc phải còn hơn phân nửa, nhưng bây giờ khi mở lọ thuốc ra, bên trong đãtrống rỗng không còn viên thuốc nào.
Kết hợp với những hình ảnh trước đó, Bùi Hành Vũ trong lòng đã có một số suy đoán.
Mặc dù những suy đoán này có hơi táo bạo, nhưng khi loại bỏ tất cả những điều không thể xảy ra, thì điều còn lại cho dù có khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
“Em đã uống thuốc?” Bùi Hành Vũ ngồi bên giường nhìn Đường Tự hỏi với giọng điệu lạnh lùng, tràn đầy áp lực.
Đường Tự nhìn chằm chằm vào anh không nói gì, hai má phồng lên giống như một con cá nóc đang tức giận, phình to toàn thân tỏa ra khí tức từ chối đối thoại với Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Vũ nắn nắn ngón tay mình, cảm thấy có chút ngứa muốn đi chọc chọc vào mặt Đường Tự.
Mặc dù trong lòng đang bồn chồn không yên, nhưng biểu cảm trên mặt Bùi Hành Vũ vẫn càng lạnh lẽo hơn. Giọng anh trở nên trầm hơn “Đường Tự chân chính đã đi đâu?”
Anh vốn đã có tâm tư thử nghiệm nhưng giọng điệu lại rất kiên định.
Đường Tự thầm nghĩ không ổn, sao Bùi Hành Vũ lại nhanh chóng biết mình không phải là “Đường Tự”?
“Tôi không hiểu anh đang nói gì” Đường Tự cố gắng phản bác một cách hùng hồn, “Tôi chính là Đường Tự!”
Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi, khuôn mặt của cậu không còn phồng như trước, ánh mắt cũng bắt đầu lẩn tránh, không dám đối diện với ánh mắt của Bùi Hành Vũ.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Đường Tự lại cảm thấy không đúng.
Cậu có gì phải cảm thấy tội lỗi? Cậu chính là Đường Tự, không có sai, cậu không hề nói dối chỉ là không phải cái “Đường Tự” mà Bùi Hành Vũ nói thôi.
Nghĩ như vậy, Đường Tự lại cảm thấy tự tin hơn, ngay lập tức nổi giận như một con cá nóc.
Ông đây siêu hung dữ!
Đừng có lại gần đây!
Cậu không biết hàng loạt biểu cảm vừa rồi của cậu đã hiện lên trong mắt Bùi Hành Vũ rất rõ ràng, những biểu cảm đó gần như đã phản bội nội tâm của cậu, khiến Bùi Hành Vũ càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng.
Anh cố làm nghiêm túc mà nói: “Em có biết trong xã hội loài người có một quy định không?”
Dự cảm bảo rằng đây không phải là một quy định tốt, Đường Tự phản ứng ngay lập tức: “Không biết, cũng không muốn biết, đừng có nói!”
Gần như muốn bịt tai lại mà hét lên: “Tôi không nghe, tôi không nghe!”
“Sau khi quốc gia được thành lập, không được phép thành tinh.”
Đường Tự không muốn nghe, nhưng Bùi Hành Vũ lại cố tình muốn nói cho cậu nghe. Anh nói từng chữ, từng chữ một, giọng điệu rõ ràng giống như sợ Đường Tự không nghe thấy.
Lại một lần nữa nhắc đến quy định sau khi quốc gia được thành lập!
Đường Tự như một con cá nóc xẹp hơi cả người ngã phịch xuống giường, câu nói ấy như câu chú khắc sâu vào tâm trí đi theo cậu cả hai thế giới.
Nhưng nghĩ lại Đường Tự cảm thấy không đúng, sao Bùi Hành Vũ biết rằng cậu là yêu quái sau khi quốc gia được thành lập?
Chỉ cần cậu cứng rắn khẳng định mình là yêu quái trước khi thành lập quốc gia thì không phải tốt hơn sao?
Đường Tự lập tức phấn chấn, nhanh chóng bò dậy đứng trên giường nhìn xuống Bùi Hành Vũ từ vị trí cao hơn, cảm giác này khiến cậu thấy mình thật uy thế, nói chuyện cũng tràn đầy tự tin.
Cậu chống nạnh, khí thế hùng hồn nói: “Tôi là một yêu quái đã thành tinh ngàn năm, anh so tôi với những con yêu quái chỉ thành tinh sau khi quốc gia được thành lập thì thật là một sự sỉ nhục, có biết không?”
Đường Tự nhớ lại khi gặp những đại yêu quái, cố gắng bắt chước khí thế của chúng. Cậu há miệng thật lớn về phía Bùi Hành Vũ “Ngao ô~” một tiếng, nói với giọng hung dữ: “Tin không? Bây giờ tôi có thể nuốt chửng anh ngay lập tức!”
Ngay sau đó lại “Ngao ô~” một tiếng.
Đáp lại Đường Tự là một không gian tĩnh lặng.
Cậu bắt đầu khoe khoang, nhìn xem Bùi Hành Vũ chắc chắn đang bị dọa đến mức run rẩy.
Cậu hơi cúi đầu lén nhìn phản ứng của Bùi Hành Vũ, nhưng không thấy sự run rẩy như cậu tưởng tượng, trái lại Bùi Hành Vũ còn rất kiên cường ngẩng đầu nhìn cậu.
Trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào, còn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.
“Anh… anh cười cái gì?” Đường Tự chống nạnh nói với giọng khàn khàn: “Còn nhìn… còn nhìn nữa… tôi sẽ nuốt anh!”
Cậu còn liếm môi, lộ ra vài chiếc răng.
Nụ cười trong mắt Bùi Hành Vũ càng đậm hơn, khi mở miệng lần nữa giọng nói cũng mang theo một chút vui vẻ, “Tiểu yêu quái, em đã lộ diện rồi.”
Đường Tự mất một lúc để phản ứng lại.
Đường Tự: “…………”
Nhân loại! Anh quá quỷ quyệt!
Khí thế kiêu ngạo lập tức bị dập tắt, nhưng Đường Tự vẫn giữ vẻ mặt hống hách, “Ai… ai là tiểu yêu quái? Tôi là đại yêu! Một miếng có thể nuốt chửng anh!”
Bùi Hành Vũ biết rằng nếu tiếp tục trêu chọc, rất có thể sẽ chọc tức Đường Tự, cho nên ngay lập tức theo lời Đường Tự mà nói: “Được rồi, em là đại yêu, là đại yêu mạnh mẽ nhất trong thiên địa.”
Ba chữ “mạnh mẽ nhất” thành công làm Đường Tự hài lòng, cậu tự mãn ngồi xuống.
Thật không may, vì chiều cao thấp hơn Bùi Hành Vũ, khi ngồi xuống cậu không còn cao hơn anh nữa nên khí thế cũng theo đó mà mất đi.
Cậu cố sức cuộn chăn lại sau đó tự mình ngồi lên đóng chăn mình đã cuộn, nâng tay ngẩng cao ngực, vừa đủ ngang hàng với Bùi Hành Vũ.
Một cái chăn được cậu ngồi tạo ra khí thế như một ngai vàng.
Bùi Hành Vũ lại lần nữa kìm chế sự cám dỗ muốn xoa đầu Đường Tự, nghiêm mặt hỏi: “Vậy Đường Tự kia điđâu rồi?”
“Có lẽ đã chết rồi.” Giọng điệu của Đường Tự không còn kiên quyết như trước, dù sao cơ thể này là của “Đường Tự,” cậu đã chiếm hữu cơ thể của người ta thì phải tôn trọng.
Câu trả lời này gần như trùng khớp với suy đoán của Bùi Hành Vũ. Ăn phải nửa lọ thuốc an thần thì gần như đã không sống nổi.
Trong chốc lát, tâm trạng của Bùi Hành Vũ có phần phức tạp.
Sau khi phá sản, trạng thái tinh thần của anh ngày càng tồi tệ, mỗi ngày đều phải dành rất nhiều thời gian và sức lực để điều chỉnh cảm xúc đang muốn mất kiểm soát của mình, nên không phát hiện ra sự tuyệt vọng của “Đường Tự.”
Nếu như có thể phát hiện sớm hơn và ly hôn với “Đường Tự,” liệu cậu ta có thể tránh khỏi những suy nghĩ tiêu cực?
Tất nhiên, bây giờ nghĩ lại vấn đề này cũng không còn ý nghĩa gì, anh dẹp bỏ tâm trạng phức tạp, chuyển chủ đề: “Em có thể cho tôi biết bản thể của em là gì không?”
Tại sao khi thấy Đường Tự bây giờ, tâm trạng của anh lại trở nên bình thản? Cảm xúc cáu giận dường như không còn nữa.
“Lão hổ!” Đường Tự không chút do dự nói.
Trước đó, Đường Tự đã may mắn nhìn thấy bản thể của đại yêu trên ngọn núi.
Bất quá do khoảng cách quá xa làm cậu không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy một con hổ khổng lồ, phía sau hình như còn có đôi cánh, vì không đứng gần nên Đường Tự cũng không dám chắc chắn lắm.
Mặc dù hơi mờ ảo nhưng khí thế của nó thật sự rất mạnh mẽ. Điều này khiến cho Đường Tự với bản thể chỉ bằng một khối vàng nhỏ chỉ bằng nắm tay cảm thấy vô cùng ghen tị.
Cho nên khi Bùi Hành Vũ hỏi cậu về bản thể, cậu bất chợt nghĩ đến đầu tiên chính là hình dáng hùng vĩ mà mình đã nhìn thấy trong rừng hôm ấy.
Để khiến lời nói của mình có vẻ đáng tin hơn, Đường Tự cong hai tay thành hình vuốt, hung hăng vờn về phía Bùi Hành Vũ, giọng thấp xuống phát ra một tiếng “Ngao~” trầm đục đầy uy lực.
Tất nhiên, sự trầm đục và uy lực này chỉ tồn tại trong tưởng tượng của Đường Tự.
Trong mắt Bùi Hành Vũ, Đường Tự chỉ là một con mèo nhỏ giơ vuốt ra vẻ dọa nạt, mà lại còn là mèo con.
Lần này, Bùi Hành Vũ cuối cùng cũng không thể kiềm chế, đưa tay xoa đầu Đường Tự một cái.
Cảm giác thật tuyệt, không hổ danh là mèo yêu.
Đường Tự vẫn chưa biết rằng mình đã bị Bùi Hành Vũ gán cho danh hiệu mèo yêu, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở của Bùi Hành Vũ đã trở nên dịu dàng hơn, nhìn tổng thể anh trông cũng mềm mại hơn nhiều.
Chắc sẽ không nổi điên nữa đâu nhỉ?
Đường Tự lại liếc nhìn Bùi Hành Vũ một cái, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Không khí trong phòng cuối cùng cũng đã dịu lại.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Đường Tự phản ứng một lúc mới nhớ ra đó là điện thoại của mình.
Cậu lần theo hướng âm thanh để tìm điện thoại, nhìn vào màn hình hiển thị: Quách Hướng Đông.
Người này là ai vậy?
Sau khi điện thoại ngừng đổ chuông, Đường Tự cuối cùng đã tìm ra danh tính của Quách Hướng Đông từ trong ký ức của “Đường Tự.”
Quách Hướng Đông tự xưng là người tìm kiếm tài năng của hãng phim Triều Ca, hôm trước khi “Đường Tự” đi dạo phố đã bị hắn chặn lại. Hắn nói với “Đường Tự” rằng ngoại hình của cậu rất phù hợp với làng giải trí, có thể giới thiệu cậu cho một người đại diện của Triều Ca để giúp cậu ta trở thành một ngôi sao lớn.
Quách Hướng Đông đã vẽ ra một bức tranh rất hấp dẫn, khiến “Đường Tự” cảm thấy động lòng. Cậu ta nghĩ rằng nếu vào được làng giải trí thì có thể trở thành ngôi sao lớn, số tiền kiếm được sẽ tính bằng triệu. Cậu tađã đồng ý với Quách Hướng Đông, sẵn sàng thử sức trong làng giải trí.
Quách Hướng Đông thấy “Đường Tự” cần tiền gấp nên đã nảy sinh ý xấu, nói rằng sẽ giúp “Đường Tự” giới thiệu người đại diện nhưng cậu ta phải trả cho hắn một khoản phí giới thiệu, yêu cầu một số tiền lên đến một vạn đồng.
“Đường Tự” ở đâu tìm ra một vạn đồng chứ? Nhưng cậu ta đã coi việc bước vào làng giải trí là cơ hội cuối cùng để thay đổi vận mệnh, nên dù thế nào cũng muốn có được cơ hội này.
Cho nên cậu đã trở về nhà họ Đường, mong muốn gia đình cho mượn khoản tiền này, còn hứa hẹn rằng khi nổi tiếng sẽ lập tức hoàn trả.
Tuy nhiên, người nhà họ Đường không chỉ không cho mà còn xỉ nhục “Đường Tự,” nói cậu ta là kẻ mơ mộng, suốt đời sẽ không bao giờ nổi tiếng.
Đoạn ký ức này trong đầu Đường Tự ngày càng trở nên rõ ràng.
Đúng lúc này, điện thoại của Quách Hướng Đông lại gọi đến.
Đường Tự lần này trực tiếp nhấc máy.
Chưa kịp để Đường Tự mở miệng, Quách Hướng Đông đã nói liến thoắng một tràng, “Đường Tự, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu đã quyết định thì cho tôi một câu trả lời, cơ hội vào làng giải trí không phải ai cũng có đâu. Nếu cậu không trả tiền, tôi sẽ chuyển cơ hội này cho người khác!”
“À, tôi muốn khuyên cậu một câu, tốt nhất là nên ly hôn với chồng hiện tại của mình. Nếu cậu vẫn giữ thân phận đã kết hôn, thì không chỉ người đại diện không chọn cậu, mà fan cũng sẽ không ủng hộ cậu đâu, cho dù cậu có xinh đẹp đến đâu cũng vô ích.”
“Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng ly hôn với chồng cậu đi.”
…
Âm thanh của chiếc điện thoại rẻ tiền không được tốt lắm, nhưng ngay cả khi không bật chế độ loa ngoài, Bùi Hành Vũ ngồi ở bên cạnh vẫn nghe rõ ràng giọng của Quách Hướng Đông.
Ban đầu, anh chỉ nghĩ rằng Đường Tự có lẽ đang gặp phải một kẻ lừa đảo.
Nhưng khi nghe Quách Hướng Đông nói đến chuyện yêu cầu Đường Tự ly hôn, Bùi Hành Vũ cảm thấy trong lòng bùng lên một sự khó chịu.
Cảm giác khó chịu này anh rất quen thuộc, thường thì nó xuất hiện khi anh cảm thấy mình không có tiền.
Đường Tự nghe Quách Hướng Đông nói, càng nghe thì lông tơ trên người cậu càng dựng đứng, một cảm giác nguy hiểm dâng lên từ sống lưng, lập tức tràn ngập khắp cơ thể.
Cậu cứng nhắc quay đầu về phía Bùi Hành Vũ, hiển nhiên đập vào mắt cậu là đôi mắt đỏ rực của anh.
Bùi Hành Vũ lại phát điên lên rồi!
Đường Tự không dám nói gì với Quách Hướng Đông, vội vàng cúp máy rồi cuộn mình vào chăn, co người ở góc phòng.
Bùi Hành Vũ tiến gần lại, giọng nói lạnh lẽo như thể có thể làm đông cả không gian xung quanh.
“Em muốn ly hôn với tôi?”
“Em muốn rời bỏ tôi?”
Đường Tự cuộn tròn lại, trông thật yếu đuối và đáng thương, ngay lập tức phủ nhận: “Không, không có, tôi không muốn.”
Chưa kịp dứt lời, Bùi Hành Vũ đã lao tới, lại cắn vào chỗ đã từng cắn trước đó.
Vẫn không dùng sức mạnh, nhưng lần này anh liếm rất nhiều lần.
Bùi Hành Vũ cảm thấy có một mùi gọi là “tôi đã sở hữu một khối tài sản vô tận” xộc vào não mình, rất nhanh chóng làm anh tỉnh táo lại.
Anh đứng dậy nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Đường Tự, đang định xin lỗi thì nghe thấy Đường Tự tố cáo: “Anh có thể đừng cắn tôi nữa không?”
Bùi Hành Vũ hỏi: “Tại sao?”
Đường Tự nghĩ một lúc, lục tìm trong ký ức của “Đường Tự”.
Sau một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm ra được điều mình cần.
Đường Tự nói: “Sẽ bị ngộ độc kim loại nặng.”
Dừng lại một chút, cậu lại nghiêm túc hơn làm mặt lạnh lùng nói: “Ngộ độc kim loại nặng có thể gây chết người, hậu quả rất nghiêm trọng!”