Cũng may năm nay Sở Thanh Vân mới mười lăm tuổi, mới đang theo đuổi Bạch Cẩn Phong chứ chưa dám đem thân dâng hiến, nếu không chắc y chỉ còn cách đập đầu tự tử cho bớt xấu hổ.
Ngẩn người một lúc. Diệp Thần đã khuyên được Lục Thanh Sương về nghỉ ngơi, hắn nhìn theo bóng lưng thon dài một lúc lâu, đến lúc quay sang nhìn Sở Thanh Vân thì ghét bỏ nói:
"Sao cùng có một chữ 'Thanh' mà ngươi và nhị sư đệ lại khác nhau đến thế? Giá như ngươi hiểu chuyện một chút thì cũng không đến nỗi bị sư tôn xa lánh đâu." Nói xong Diệp Thần để mặc Sở Thanh Vân đứng đó rồi quay lưng đi thẳng.
Sở Thanh Vân ngẩn ra. Khoan đã có gì sai sai. Sư tôn ghét y sao? Cái này sao không giống tiểu thuyết vậy?
Hít sâu một hơi. Sở Thanh Vân mặc kệ, vội vàng đuổi theo Diệp Thần.
Càng đi Sở Thanh Vân càng cảm thấy thế giới này thật chân thực, từng tiếng chim kêu, tiếng lá cây reo vang xào xạc, mắt y như được lọc qua lăng kính, thấy đâu đâu cũng như tiên cảnh.
Nơi lấy nước là một linh đàm nằm giữa ba trạc núi chụm lại, xung quanh lá có màu xanh lam thích mắt, nước trong đến tận đáy, có thể nhìn rõ những hòn sỏi xếp thành hình âm dương. Giữa linh đàm mọc một khóm hoa sen màu trắng tinh khiết.
Sở Thanh Vân hiếu kỳ nên nhìn lâu một chút, ai dè Diệp Thần không kiên nhẫn huých tay.
"Nhanh lên, đừng lề mề nữa, ngày hôm nay phải gánh đầy hai mươi thùng nước đổ lên lu ở đỉnh Thiên Nhai. Ngươi mà không xong thì đừng hòng có cơm ăn."
Nghe đến đỉnh Thiên Nhai, Sở Thanh Vân méo mồm. Đó không phải là nơi ở của vị sư tôn dâm tà kia à?
Nhưng dù sao sư tôn Bạch Cẩn Phong cũng là đệ nhất mỹ nam tu chân giới, y cũng hơi hiếu kỳ với hình dạng của hắn, vội vàng vâng dạ.
Nhưng đến khi quay sang nhìn thấy hai cái thùng cao bằng nửa người dựng ở vách núi, Sở Thanh Vân suýt nữa thì ngất. Đây là thùng gì mà to vậy? Có cho người ta sống không?
Người ta xuyên qua thì nhặt được bí kíp võ công, sửa lại nhân sinh, sao y vừa xuyên qua đã phải đi gánh nước vậy trời?
Nghĩ thì như vậy nhưng Sở Thanh Vân vẫn cắn răng cởi giày rồi cầm thùng nhảy xuống hòn đá cạnh linh đàm để múc nước.
Y phục đệ tử rất gọn nhẹ, Sở Thanh Vân cúi đầu, vô tình liếc qua, mặt nước hiện lên một gương mặt non nớt tuyệt mỹ, đôi mắt trong veo, làn mi dài rợp xuống, đôi môi cong lúc nào cũng giống như đang cười.
Sở Thanh Vân nhìn mình đến thất thần.
Thì ra thân thể này cũng không đến nỗi xấu, hơn nữa nhìn kỹ còn giống y ở thế giới kia đến bảy phần, chỉ là mỗi đường nét đều tinh xảo hơn.
Cảm thấy một đạo ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng vào gáy mình. Sở Thanh Vân rùng mình, không dám nghĩ vớ vẩn nữa vội vàng múc nước.
Một thùng nước cao nửa người ấy vậy mà Sở Thanh Vân xách lên thật nhẹ nhàng. Hoá ra tu tiên là có thật, y không phải xuyên vào sách giả.
Vì Sở Thanh Vân ở thế giới cũ bị mắc bệnh tim, chỉ ho một cái cũng thở không ra hơi, từ nhỏ đến lớn làm bạn với y là bệnh viện. Bây giờ thấy mình có thể khoẻ khoẻ mạnh mạnh thế này thì tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Chẳng quan trọng xuyên qua cái gì, khoẻ mạnh là được.
Sở Thanh Vân hào hứng chưa từng có, múc hai thùng nước đầy gánh lên vai rồi nhảy lên, tươi cười với Diệp Thần.
"Đi thôi sư huynh."
Diệp Thần nhìn thấy núm đồng tiền nho nhỏ ở má của Sở Thanh Vân, không hiểu sao lại hơi đỏ mặt, hắn hắng giọng, lấp liếm nói.
"Đi đi. Gánh mười lần là hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay."
"Vâng." Sở Thanh Vân đi một đoạn xa mới phát hiện Diệp Thần không đi theo, y quay đầu lại nhìn thấy hắn đang ngồi xếp bằng trên hòn đá gần linh đàm để tu luyện.
Sở Thanh Vân cũng muốn đi một mình, nhưng vấn đề là y không biết đường.
Đang ngẩn ngơ thì trước mắt có người chặn đường. Lục Thanh Sương cười hì hì giơ quạt lên, nhìn mặt là biết không có ý tốt.
"Tam đệ sao nhăn nhó vậy? Ta tưởng đệ phải mong chờ ngày này chứ, được lên đỉnh Thiên nhai tìm sư tôn còn gì."
"Nhị sư huynh mau tránh đường."
Sở Thanh Vân đi tiếp, y vốn không muốn để ý nhưng Lục Thanh Sương cứ liên tục lải nhải bên tai.
"Tâm tư của ngươi đối với sư tôn ở môn phái này ai mà chả biết, nhưng mà tiếc thật, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thôi ngươi hãy an phận mà từ bỏ đi."
Sở Thanh Vân thở dài, lại bảo: "Nhị sư huynh, ta không hiểu ngươi nói gì, mau tránh đường." Nói rồi dùng đầu đòn gánh đẩy nhẹ một cái làm Lục Thanh Sương lảo đảo, nước bắn một ít lên y phục.
"Ngươi muốn chết!!!"
"Thời gian không còn sớm nữa, xin đừng quấy rầy ta làm nhiệm vụ." Sở Thanh Vân gánh nước định đi lại có một dải lụa màu quấn quanh thắt lưng kéo y lại. Lục Thanh Sương lần này giơ hẳn hai tay chắn đường, cất cao giọng mắng.
"Ai cho ngươi đi, làm ướt người ta còn muốn đi sao?"
Sở Thanh Vân không thèm để ý, mày hơi nhướng lên, đôi mắt tỏ ra ngạc nhiên.
"Sư tôn."
Lục Thanh Sương nghe thấy hai tiếng sư tôn thì khựng lại, vội vã buông tay ra, "Sư... sư đệ. Ngươi gánh nước có mệt không? Để ta gánh hộ..."
Sở Thanh Vân cố nín cười, Lục Thanh Sương thấy vậy mới nghi ngờ quay ngoắt đầu lại, làm gì có thấy sư tôn nào.
"Ngươi... ngươi dám lừa ta."
Sở Thanh Vân hắng giọng, nói tiếp câu vừa xong: "Ý của ta là nhị sư huynh có muốn cùng ta đến nơi ở của sư tôn không?"
Lục Thanh Sương kiêu ngạo như chim công, nghe thấy vậy thì hất cái cằm ưu nhã lên, cất lên tông giọng đầy miễn cưỡng.
"Hừ, đi thì đi."
Lục Thanh Sương cũng không chờ Sở Thanh Vân mà chắp tay sau lưng đi đằng trước.
May quá có người dẫn đường rồi. Sở Thanh Vân giải quyết được phiền não, nhanh nhẹn gánh hai thùng nước đầy lên vai.
Đi vòng vèo một lúc lâu mới lên đến đỉnh Thiên Nhai. Trên này chẳng có gì ngoài một căn nhà đơn sơ đan bằng trúc, bên cạnh cũng là một rừng trúc xanh mướt. Gió ở đỉnh núi thật mạnh, đám lá bị thổi va chạm vào nhau phát ra những tiếng rì rào vui tai.
Lục Thanh Sương vội vàng đứng ngoài cửa bái kiến sư tôn, còn Sở Thanh Vân sau khi đổ nước vào lu thì ngồi vật ra đất thở phì phò.
Lu này thật thần kỳ, nhìn thì nhỏ mà nước đổ mãi không thấy đầy, thảo nào Diệp Thần lại bắt y gánh mười lần liền.
Hai thùng nước so với sức của Sở Thanh Vân bây giờ thì không nặng, nhưng mà gánh lên đến đỉnh núi thì cũng đủ làm y mệt rã rời. Y khát nước quá vội vốc một ngụm nước lên uống, không ngờ dòng nước mát trong lành lại thoang thoảng hương sen. Sở Thanh Vân có thể cảm nhận rõ ràng trong bụng mình có một dòng khí đang chạy nhảy khắp nơi, sau đó tụ về phần dưới rốn.
Có lẽ đây là đan điền trong truyền thuyết chăng?
Cảm nhận sức lực mất đi đã quay trở lại, Sở Thanh Vân phấn khởi phóng như bay xuống núi.
Gió mát phả vào mặt làm lông tơ rung rinh, mái tóc dài buộc gọn gàng lắc lư sau gáy, Sở Thanh Vân biết rằng giờ đây y không còn phải sợ mình phát bệnh, y có thể chạy nhảy đến bất cứ nơi nào. Nghĩ vậy, y chỉ muốn hét lên vì sung sướng.
Lần mò lại những ấn tượng của kiếp sống trước, y nhớ mình đã hơn hai mươi tuổi mà suốt ngày chỉ có ăn xong rồi lại nằm đọc tiểu thuyết, thân tàn ma dại sống qua ngày. Giờ đây có một cơ hội sống trong thân xác mới, y phải tận dụng cho thật tốt.
Còn cái gì mà sư tôn với hậu cung, không liên quan gì đến y hết.
Lục Thanh Sương gõ cửa mãi mà chẳng thấy người trả lời, ấm ức quay ra tìm Sở Thanh Vân, ai dè người ta đã xuống núi trước. Hắn tức đến đấm ngực dậm chân.
"Sở Thanh Vân, đi cùng ngươi thật đen đủi, chẳng gặp chuyện gì tốt!"
Sở Thanh Vân nhờ có nước thần, nhiệm vụ nhanh chóng hoàn thành, gánh hết mười lần nước là hai mươi thùng mà một giọt mồ hôi không đổ. Y vừa đi vừa nghêu ngao hát một bài ở quê cũ của mình, quên luôn đây là nơi ở của vị sư tôn chưa gặp mặt bao giờ.
"Cạch." Sở Thanh Vân vừa đổ thùng nước cuối cùng vào lu thì cánh cửa phòng bật mở, một bóng dáng cao lớn mặc trường bào tối màu hiện ra. Đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào y.
Người đó cất giọng bình thản: "Sở Thanh Vân. Ngươi vào đây vi sư có chuyện muốn nói."