Bùi Lăng không rõ ràng lắm đang muốn hỏi thăm Âu Dương Tiêm Tinh, chỉ thấy vị sư tỷ này sầm mặt lại, nghiêm nghị quát về phía nữ đồng giữa không trung, "Hiện tại không cần đến ngươi, buông Phương Cát xuống, trở về U Minh Xá Nữ quan!"
Bùi Lăng nghe vậy giật mình, chợt nghe bên tai vang lên một tràng tiếng cười thanh thúy của nữ đồng: "Hì hì hì hì ha ha..."
Hắn lập tức choáng váng, ánh mắt dần tan rã... Âu Dương Tiêm Tinh giận tím mặt, đầu ngón tay hắc giáp dài ra, hung hăng vạch một cái vào giữa không trung.
Năm đạo khí kình như lợi trảo cự thú gào thét bay ra, xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt... Trên hai gò má tái nhợt của nữ đồng đứng trong Cốt Sinh Hoa lập tức hiện đầy vết thương, trong vết thương lại không chảy ra máu tươi, mà là nước màu đen cực kì sền sệt.
Nữ đồng không phản kháng, cũng không mở mắt, chỉ xoay cổ theo một góc độ quỷ dị mà một người bình thường không thể làm được, thẳng tắp "nhìn chằm chằm" Âu Dương Tiêm Tinh một lát, đôi môi không có chút huyết sắc nào cong lên, lộ ra một nụ cười quái dị xen lẫn sự điên cuồng.
Sau đó, nàng bỗng nhiên khẽ ngã về sau như vậy, thẳng tắp hạ xuống.
Hắc quan vốn bị ném ở một bên im ắng bay lên, đỡ được nàng ở giữa không trung.
Nắp quan tài tự động bay tới, "rầm" một tiếng đậy lên.
Âu Dương Tiêm Tinh lập tức tiến lên, phủ toàn bộ xiềng xích, phù lục trước đó lên quan tài!
Dù là như thế, sắc mặt nàng vẫn không tốt lắm, vịn vào hắc quan thở dốc mấy lần mới quay đầu.
Chỉ thấy Bùi Lăng lại nắm một khối đá quăng lên cao, tiếp theo chém một đao trúng Phương Cát không còn bị Cốt Sinh Hoa thao túng né tránh, sau khi huyết vụ quanh người bốc lên một hồi lâu, vô số da thịt cháy đen tróc ra, lộ ra da thịt trắng nõn mới sinh ra.
Mà lúc này, tảng đá kia cũng vừa rơi xuống nện vào vai Bùi Lăng.
Dường như vị sư đệ này hơi sợ hãi, rồi mới chậm rãi thu đao.
Âu Dương Tiêm Tinh hơi ngạc nhiên nhìn hắn một chút, không rõ dùng tảng đá nện mình một cái là thao tác gì.
Nhưng trước mắt không phải lúc tò mò, nàng nhanh chóng thu dọn di vật của Tiết Huỳnh và Phương Cát một lúc, vác hắc quan lên lưng, đi qua một cước giẫm bộ thây khô của Phương Cát thành bột mịn, trầm giọng nói, "Sư đệ, có thể đi không? Có thể đi thì chúng ta nhanh rời khỏi nơi đây. Mặc dù không biết Miêu Thành Dương đã xảy ra chuyện gì, nhưng mạch chủ một mạch Chiêu Xuyên không phải người mà ngươi và ta có thể ngăn cản."
Bùi Lăng cũng nghĩ như vậy, mặc dù trong lúc khôi phục quanh người ngứa ngáy cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cũng không quan tâm tới: "Sư tỷ, ta có thể đi, chúng ta rời đi ngay thôi."
Âu Dương Tiêm Tinh rất quen thuộc nơi này, hơi phân biệt phương hướng, liền dẫn hắn vội vàng đi ra bên ngoài đầm lầy.
"Chúng ta đến U Cô động trước." Rời khỏi Cốt Hạc chiểu trạch, Âu Dương Tiêm Tinh chỉ vào một phương hướng nói với Bùi Lăng, "Nơi đó có..."
Nói đến đây, tiếng nói im bặt.
Bùi Lăng vô thức nhìn nàng, đã thấy Âu Dương Tiêm Tinh đột nhiên dừng chân, chậm rãi ngẩng đầu, chẳng biết cái đầu dưới lớp vải trắng đã đổi thành mặt Âu Dương Tiêm Mộng từ lúc nào.
Nàng nở nụ cười quỷ dị với hắn.
Ngay sau đó, vô số xiềng xích bạch cốt gào thét mà ra!
Bộp bộp bộp!
Trong đình viện rách nát, Miêu Thành Dương mình đầy thương tích, máu me be bét, liên tục lùi ra xa mười mấy trượng mới miễn cưỡng đứng vững.
Bởi vì lồng ngực đau xót nên thân thể lung lay, bất lực quỳ xuống.
Hắn ta lấy tay chống đất, cố gắng cầm cự, ngẩng đầu, trợn mắt như phun ra lửa, trên mặt đầy vẻ không cam lòng: "Bùi Lăng giết bào đệ ta, làm loạn tâm cảnh ta, phá hỏng đạo tâm ta! Ta không giết hắn, tâm ma khó đi, con đường vô vọng! Đây là thù hận không đội trời chung. Hiểu Nghê cô nương cần gì phải nương tay? Ngươi không giết ta, ta chắc chắn giết Bùi Lăng!"
Trong lương đình, Hiểu Nghê vẫn ngồi cực kì nhã nhặn, chưa hề ngừng động tác thêu thùa trong tay, mái tóc dài sau đầu che khuất bầu trời, gần như che toàn bộ bầu trời trong đình viện.
Nàng nhã nhặn xe chỉ luồn kim, từ tốn nói: "Mạng ngươi không tốt, nếu vừa rồi Bùi Lăng nạp lửa nhập thể thất bại, ta đã không cứu hắn, cũng không ngăn ngươi. Nhưng bây giờ hắn đã chứng minh giá trị của mình, sao ta có thể tha cho ngươi tổn thương hắn?"
"Nhưng mạng ngươi cũng cực kỳ tốt, càng là ngọc thô càng cần rèn luyện, thiên tài chân chính luôn không thuận buồm xuôi gió, bây giờ ngươi đã có tử thù với Bùi Lăng, ngươi sẽ là khối đá mài đao rất tốt."
"Cho nên ta không giết ngươi, bây giờ ngươi lập xuống hai lời thề tâm ma, một là không được tiết lộ chuyện hôm nay, hai là không được ra tay trước khi hắn tiến vào nội môn."
Khuôn mặt Miêu Thành Dương dữ tợn, trong lồng ngực như sôi trào đã chuẩn bị thân tử đạo tiêu ở đây, nghe vậy không khỏi khẽ giật mình.
Hắn ta nhanh chóng suy nghĩ, trầm giọng hỏi: "Nếu sau khi Bùi Lăng tiến vào nội môn thì sao?"
"Ta sẽ không nhúng tay vào trận chiến cùng cảnh, chủ nhân cũng không nhúng tay." Hiểu Nghê tùy ý cắm kim lên trên da người, giơ khung thêu kéo căng lên đưa lại gần nhìn kỹ, dường như đang kiểm tra đường thêu có sai không, hờ hững nói, "Nếu đến lúc đó Bùi Lăng chết ở trong tay của ngươi, vậy là hắn phế vật, không xứng được chủ nhân coi trọng."
"Nhưng bây giờ hắn còn đang Luyện Khí kỳ, tu sĩ Trúc Cơ trở lên, ai động vào người đó chết!"
"..." Sắc mặt Miêu Thành Dương âm trầm, tâm ma của hắn ta đã bắt đầu thai nghén từ khi nghe được tin Miêu Thành An chết, mặc dù hành trình Cảm Mộng lâm đã nhắc nhở hắn ta, nhưng cũng có nghĩa tâm ma đã bắt đầu thành hình.
Nếu không thể nhanh chóng đánh giết Bùi Lăng, hóa giải sự dao động tâm cảnh do cái chết của bào đệ mang tới, chắc chắn tâm ma sẽ tăng trưởng theo thời gian, càng ngày càng lớn mạnh.
Đến lúc đó...
Chẳng những tăng khả năng hắn ta bị phản phệ, còn ảnh hưởng đến việc tu luyện các mặt của hắn ta.
Nửa ngày sau, Miêu Thành Dương lạnh giọng nói: "Người phục vụ Lệ chân truyền đã có thể uy hiếp ta, người của Chu chân truyền cũng có thể ra tay với Trịnh Kinh Sơn. Hiểu Nghê cô nương thật sự muốn tranh đấu của hai vị chân truyền tăng lên một cấp bậc nữa ngay lúc Lệ chân truyền đang bế quan? Ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?"
Hiểu Nghê buông khung thêu xuống, chậm rãi tiếp tục thêu, cũng không ngẩng đầu lên: "Vị trí Thánh Nữ sẽ thuộc về chủ nhân nhà ta."
Sắc mặt Miêu Thành Dương thay đổi thất thường một lát, bỗng nhiên nói: "Tốt! Ta lập lời thề!"
Hắn ta căn bản không có chút phần thắng nào ở trước mặt Hiểu Nghê.
Ngay cả lấy Chu chân truyền ra cũng không thể khiến thái độ của đối phương dịu đi, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.
Dù sao, nếu tiếp tục liều mạng, nhất định thập tử vô sinh.
Dù Miêu Thành Dương không sợ chết, nhưng cũng không muốn mất đi tính mạng một cách vô nghĩa.
"Bùi Lăng có thể được Lệ chân truyền coi trọng, thậm chí từ lúc Luyện Khí kỳ đã phái U Hồn thị nữ bảo vệ, đây là đãi ngộ mà Trịnh Kinh Sơn cũng không có." Hắn ta bĩnh tĩnh nghĩ, "Chỉ sợ thiên phú tư chất còn cao hơn cả suy đoán của ta! Không phải năm đó ta cũng là đệ tử phong vân số một ngoại môn sao? Nếu không sao có thể tranh thủ cơ hội Trúc Cơ lác đác không có mấy, tiến vào nội môn?"
"Bây giờ ta đã là Trúc Cơ hậu kỳ, sau khi Bùi Lăng Trúc Cơ, ta có thể tự ra tay báo thù cho Thành An..."
"Không cần phải nổi giận chốc lát ở đây, tự nhiên lại mất mạng."
"Coi như để Bùi Lăng sống tạm đến khi tiến vào nội môn."
Nghĩ đến đây, Miêu Thành Dương ho khan phun ra hai ngụm máu, giơ một tay lên, lập xuống hai lời thề tâm ma dựa theo yêu cầu của Hiểu Nghê, cuối cùng lảo đảo đứng dậy, vội vàng rời đi.
Nhưng đi về phía thông đạo cách đó không xa, hắn ta đi một lúc lâu cũng không thể tới gần.
"Hiểu Nghê cô nương, ngươi có ý gì?" Miêu Thành Dương thấy thế trong lòng trầm xuống, khẽ trách mắng hỏi.
Hiểu Nghê ngẩng đầu, đôi mắt màu mực sâu kín nhìn hắn ta: "Uống xong trà lại đi."
Trà?
Miêu Thành Dương giật mình, chợt nhìn vào trong lương đình, vừa nãy hắn ta còn không dám chạm vào cái chén trên bàn đá kia.
"Xin nhận ý tốt của cô nương." Khóe mắt hắn ta kéo căng, muốn từ chối, "Nhưng bây giờ ta không khát."
Hiểu Nghê chuyên tâm thêu thùa như không nghe thấy.
Miêu Thành Dương lại đi vài bước về phía thông đạo, thấy vẫn không thể đi qua, biết không uống chén trà kia căn bản không thể rời đi, hơi thay đổi sắc mặt.
"Nữ quỷ này để ta lập lời thề, lại nói rõ muốn ta cho làm đá mài đao cho tiểu súc sinh Bùi Lăng." Miêu Thành Dương nhanh chóng suy nghĩ, "Vậy dù chén trà này có vấn đề, chắc hẳn cũng không đến mức khiến ta chết ngay tại chỗ."
Hắn ta cắn răng, lảo đảo đi vào trong đình, cầm chén trà kia lên.
Vốn nước trà kia chỉ đen tối nhìn không thấy đáy, thỉnh thoảng có vật sống lóe lên rồi biến mất.
Nhưng Miêu Thành Dương vừa chạm đến thân chén, mặt nước bên trong bốc lên sùng sục như nước đun sôi, dâng lên mấy cái bong bóng lớn khoảng móng tay.
Trong mỗi cái bong bóng đều có một con mắt như vừa khoét ra, vằn vện tia máu, tập trung nhìn hắn ta!
"..." Động tác của Miêu Thành Dương không khỏi cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Hiểu Nghê, chỉ thấy dáng vẻ nữ quỷ này thanh tao lịch sự, dừng việc thêu thùa, đang bình tĩnh lại lạnh lẽo nhìn hắn ta.
Ba búi tóc đen ở sau lưng nàng tràn đầy trời đất, bên trong khe hở của mái tóc đen, một con dị thú hình thể khổng lồ, gần như cao đến mười mấy tầng lầu, cầm trong tay một cái xương đùi đẫm máu thò người ra từ sau cửa sân, đang đầy ác ý quan sát.
Tí tách, tí tách...
Vài giọt máu nhỏ xuống từ trên xương đùi, nhỏ giọt xuống trước mặt Miêu Thành Dương.
Sắc mặt hắn ta thay đổi, nhìn chăm chú chén "nước trà" này một lát, quyết tâm liều mạng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo nhanh chóng xoay người, nhanh chân đi về phía thông đạo.
Lần này, cuối cùng thông đạo không từ chối hắn ta.
Chẳng mấy chốc, Miêu Thành Dương trở lại dưới đáy Cổ Uyên.
Không kịp thấy rõ bốn phía, hắn ta đã đầu đầy mồ hôi ngã quỳ gối, ôm bụng, phát ra tiếng kêu thảm thê lương!
...
Cốt Sinh Hoa to lớn chầm chậm tràn ra sau lưng Bùi Lăng, vô số xiềng xích bạch cốt quấn quanh hắn kín đến không kẽ hở.
Âu Dương Tiêm Tinh đứng ngay trước mặt hắn, một bàn tay cực kỳ băng lãnh nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt Âu Dương Tiêm Tinh lập tức biến ảo thành Âu Dương Tiêm Mộng, lúc này xiềng xích bạch cốt kéo căng hơn một phần, cùng lúc đó xiềng xích cũng bắt đầu không ngừng hấp thu khí huyết và linh lực của hắn; trong chốc lát lại khôi phục thành Âu Dương Tiêm Tinh, nàng vô cùng vội vàng muốn thả Bùi Lăng đi.