Bùi Lăng không hề chậm trễ quỳ xuống, lúc này Bùi Tuyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này, trong tinh xá truyền ra một giọng nói lạnh lẽo xen lẫn chút tức giận: "Các ngươi có chuyện gì?"
"Hồi Lệ tiên tử." Bùi Tuyên vội vàng nói, "Chúng ta biết tiên tử đang thanh tu ở đây, không dám tùy tiện quấy rầy. Nhưng tiểu chất Bùi Lăng mới quay về từ Nguyên Mỗ sơn, nói là phát hiện tung tích của Ngô Đình Hi, lo lắng bứt dây động rừng, không dám gửi tín hiệu gia tộc, vốn tưởng Trịnh đạo hữu ở trong phủ..."
"Ngô Đình Hi?" Còn chưa nói hết câu, cửa tinh xá đột nhiên mở ra, một bóng người đi ra, váy đen giày đen, đầu đội mũ rèm, xung quanh mũ rèm cũng phủ lụa đen giống váy, rũ thẳng xuống trước ngực, không thấy rõ vẻ mặt.
Ngay lúc nàng xuất hiện, Bùi Tuyên đã nhanh chóng khom lưng cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám chậm trễ chút nào. Phản ứng của Bùi Lăng hơi chậm một bước, nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy dáng vẻ của nàng uyển chuyển, nhất là vòng eo tinh tế không đủ một nắm tay, khí thế quanh người lại cực kì sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén kinh người.
Lệ tiên tử vẫy tay, chỉ nghe tiếng chuông gió vang lên giòn giã, trong đầu bá chất Bùi thị đều cảm thấy hỗn độn, đợi lấy lại tinh thần, chỉ thấy Độc Lâu Phong Linh đã treo ở bên eo nàng, mũ rèm hơi nghiêng, Lệ tiên tử nghiêng đầu hỏi: "Người ở đâu?"
Bùi Tuyên nhìn Bùi Lăng, Bùi Lăng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt đạn hoàn, trầm giọng nói: "Hồi tiên tử, Ngô Đình Hi đã chết."
"Cái gì?" Bùi Tuyên hoảng sợ.
Lệ tiên tử lại không để ý: "Công pháp ở đâu?"
"Ở ngoài thành." Bùi Lăng chỉ cảm thấy khí thế của vị tiên tử này quá lớn, Trịnh Kinh Sơn căn bản không thể đánh đồng, chí ít lúc hắn gặp Trịnh Kinh Sơn ở chính đường Bùi phủ, mặc dù đối phương cao cao tại thượng, nhưng không cho hắn cảm giác đặc biệt gì.
Nhưng giờ phút này, dù cách lớp mạn che mặt, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như điện của Lệ tiên tử, lúc nhìn qua dường như bị thứ gì đó cực kì đáng sợ để mắt tới, tóc gáy dựng đứng lên vì sợ hãi.
Hắn chật vật nuốt ngụm nước bọt, ép buộc mình tỉnh táo, nói, "Tại hạ may mắn gặp phải Ngô Đình Hi ở trong một sơn động, lúc ấy hắn đã trọng thương ngã gục. Trải qua một trận tranh đấu liều chết, vốn sau khi giết được hắn định lấy di vật trở về phục mệnh, nhưng lo lắng đánh mất trên đường, cho nên đã giấu đồ ở ngoài thành."
Lệ tiên tử từ chối cho ý kiến, nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Bùi Tuyên đứng hầu sau lưng nàng, ngay từ lúc Bùi Lăng tự nhận giết chết Ngô Đình Hi, trên đầu đã đầy mồ hôi, lúc này nghe vậy lại thầm thở phào, liên tục nháy mắt ra hiệu Bùi Lăng nói giúp cho gia tộc.
Nhưng Bùi Lăng mạo hiểm trở về là vì mình, sao có thể để ý tới hắn ta?
Hắn không nhìn Bùi Tuyên, nghiêm nghị nói: "Cầu tiên tử cứu mạng!"
"Cứu mạng?" Lệ tiên tử đánh giá hắn, không thèm để ý nói, "Với loại tu vi này của ngươi đúng là không thể đỡ được Ngũ Độc Chỉ của Ngô Đình Hi."
Nàng tiện tay ném bình ngọc tới, "Trong này có ba viên Tịch Độc Hoàn, ăn hết toàn bộ, ngồi xuống một lát là được."
"Về phần Diễm Cốt La Sát Đồ..." Tiên tử thản nhiên nói, "Đợi bản tọa thu hồi ngọc giản, xác nhận không sai, tất nhiên sẽ nói một câu với tên phế vật Trịnh Kinh Sơn kia cho ngươi!"
Bùi Lăng nhận được bình ngọc, không đợi nàng nói xong đã rót toàn bộ vào miệng, phát hiện độc lan tràn đến vai trái đã ngừng lại, trong lòng hắn vững vàng, vội vàng nói: "Tạ Lệ tiên tử! Ngọc giản đang ở phía dưới một sườn núi nhỏ ngoài thành, nơi đó có dấu hiệu, là ba cây hòe được xếp thành một hình tam giác."
Nói lời này, hắn nắm chặt đạn hoàn giấu trong tay áo, nín hơi ngưng thần.
Lệ tiên tử nghe vậy cũng không nhìn hắn lấy một cái, vung tay áo lên, tiếng chuông gió giòn giã vang lên, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
"..." Trong lòng Bùi Lăng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh, vị Lệ tiên tử cho hắn áp lực quá lớn.
Mặc dù, nhìn từ thái độ của Ngô Đình Hi trước khi chết, chắc chắn đạn hoàn trong tay là loại át chủ bài, nhưng sau khi đối mặt với Lệ tiên tử, hắn cũng không chắc chắn đạn hoàn này có thể uy hiếp được đối phương không.
Cũng may, dù vị tiên tử này lạnh lùng cao ngạo, lại không có ý qua cầu rút ván.
Đây là kết quả mà hắn muốn thấy nhất, xem ra có thể nói là may mắn trong bất hạnh.
"Bùi Lăng, ngươi có ý gì?!" Bùi Tuyên thấy Lệ tiên tử rời đi, cũng thở phào nhẹ nhõm, chợt giận tái mặt, đi lên quát lớn, "Cơ hội ngàn năm một thuở thế này, ngươi không cân nhắc vì gia tộc, chỉ biết nghĩ cho mình? Đừng có quên, những năm gần đây là Bùi gia nuôi dưỡng dạy dỗ ngươi!"
Mặc dù Bùi Lăng đã ăn Tịch Độc Hoàn, ánh mắt nhìn chằm chằm trong hư không xung quanh lại như giòi trong xương, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, đâu có tâm trạng lằng nhằng với gia chủ?
Lập tức nói: "Vâng, chất nhi luôn ghi nhớ ân tình của Bùi thị, cho nên sợ chết trẻ, sau này không thể tiếp tục dốc sức vì gia tộc. Xin gia chủ yên tâm, đợi lát nữa Lệ tiên tử trở về phá giải Diễm Cốt La Sát Đồ cho chất nhi, chất nhi sẽ nói tốt vài câu vì gia tộc."
Nói xong còn chắp tay một cái với gia chủ, xoay người rời đi.
Vội vàng trở lại chỗ ở của mình, sắc mặt hắn đã trắng bệch lung lay sắp đổ, gắng gượng chống đỡ đóng cửa lại, Bùi Lăng chỉ cảm thấy suy nghĩ hơi khó khăn.
"Không được!" Hắn dùng sức cắn đầu lưỡi, ép buộc mình giữ tỉnh táo, thầm nghĩ, "Cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ta căn bản không chống đỡ được đến lúc Lệ tiên tử thu hồi công pháp ngọc giản."
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể để hệ thống tu luyện như trước đã!
Vấn đề là, hắn cũng không dám thử một khóa tu luyện Đoán Cốt quyết nữa.
Ai biết lần này hệ thống sẽ điều khiển thân thể hắn đi trộm đồ của Trịnh Kinh Sơn hay là Lệ tiên tử?
Chút nữa hai vị này đều trở về Bích Ngô viện, đến lúc đó lại gặp hắn trộm đồ trong phòng bọn họ còn nghênh ngang tu luyện, có thể tưởng tượng được kết cục của hắn.
"Hệ thống, ta muốn tu luyện!" Ngay lúc căng thẳng, Bùi Lăng bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ mình có thể lựa chọn một thứ khác ngoài Đoán Cốt quyết.
Hắn vội vàng gào to trong suy nghĩ, "Lựa chọn Vô Danh công pháp, sau đó lựa chọn 【 tạm thời tu luyện trí năng thời gian dài 】 , 【 một khóa ủy thác 】 !"
"Leng keng!" Hệ thống nhanh chóng vận chuyển, "Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài! Một khóa ủy thác, trí năng thăng cấp! Hiện tại bắt đầu ủy thác tu luyện, thân thiết nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, ký chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, xin đừng hoảng sợ..."
Thân thể bị hệ thống tiếp nhận trong chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm của Diễm Cốt La Sát Đồ nhanh chóng biến mất.
Bùi Lăng thầm thở phào, lại hơi căng thẳng nhìn chăm chằm hành động của hệ thống.
Chỉ thấy hệ thống điều khiển thân thể của hắn thành nhiều tư thế khác với Đoán Cốt quyết, linh lực trong đan điền cũng dùng một phương thức hoàn toàn mới bắt đầu vận chuyển.
Theo việc tu luyện tiến hành, dược lực của Tịch Độc Hoàn đã ăn vào trước đó bắt đầu phát huy, Bùi Lăng rõ ràng cảm giác được độc tính trên vai trái mình bắt đầu biến mất, cảm giác khôi phục...
Cùng lúc đó, bên ngoài Lộc Tuyền thành, Lệ tiên tử thuận lợi tìm được công pháp ngọc giản do Ngô Đình Hi để lại ở chỗ ba cây hòe gần sườn núi nhỏ mà Bùi Lăng đã nói đến.
Bên cạnh ngọc giản còn có một vài đồ linh tinh, nhưng nàng không nhìn lấy một cái: "Mặc dù La Tiều chỉ là đan thành hạ phẩm, dù sao cũng đã Kết Đan kỳ nhiều năm, sẽ không dễ dàng nhìn nhầm, bộ Lục Dục Bí Điển này có thể khiến hắn mạo hiểm chuyển tu, tất nhiên có chỗ độc đáo."
Khẽ lẩm bẩm một câu, trong lòng Lệ tiên tử vô cùng mong đợi đặt ngọc giản lên mi tâm.
Nhưng ngọc giản vừa chạm đến da thịt của nàng, đột nhiên phát ra một chùm hàn quang.
Vù!
Lệ tiên tử phản ứng nhanh chóng, lập tức ném ngọc giản đi, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hàn quang vẫn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng lao vào thức hải của nàng!
"La Tiều?!" Lệ tiên tử vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đầu bị đánh một cái thật mạnh, thần trí mơ hồ, cũng may chuông gió bên eo vội vàng reo lên, cứ thế đẩy đạo hàn quang kia ra khỏi thức hải.
Lệ tiên tử nhân cơ hội ổn định tâm thần, ánh mắt quét qua, mặc dù đạo hàn quang kia bị ép ra, lại vẫn lơ lửng giữa không trung băn khoăn không đi, bên trong có một khuôn mặt mơ hồ, lại là La Tiều một trong những ngoại môn trưởng lão của Trọng Minh tông đã "vẫn lạc" cách đây không lâu.
Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, quát, "Ngươi còn có một đạo thần hồn ở đây?!"
"Lệ tiên tử?" Thần hồn của La Tiều trốn sâu trong ngọc giản, không biết tình huống ngoại giới, phát hiện có người muốn xem xét công pháp, lúc này mới nhân cơ hội đánh lén, đến khi phát hiện là Lệ tiên tử, rất ngạc nhiên nói, "Tiên tử có thân phận thế nào, lại cũng ngấp nghé Lục Dục Bí Điển này?"
Lệ tiên tử hừ lạnh một tiếng: "Thành anh chi pháp, ai lại ngại nhiều? Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi bó tay chịu trói, bản tọa sẽ cho ngươi được thoải mái."
"Tiên tử thật biết nói đùa." Thần hồn La Tiều bay múa giữa không trung, lặng lẽ nói, "Lý nào người Thánh Tông lại có thể ngồi chờ chết? Lại nói, tiền đồ của tiên tử rộng lớn, bây giờ La mỗ lại cùng đường mạt lộ, tiên tử thật sự muốn lấy thân mạo hiểm, cá chết lưới rách với La mỗ?"
"Không bằng La mỗ đưa công pháp cho tiên tử, tiên tử giơ cao đánh khẽ thì thế nào?"
Lúc đang nói chuyện, hắn ta cuốn ngọc giản lên đưa tới trước mặt Lệ tiên tử, ngay khi ánh mắt Lệ tiên tử rơi xuống ngọc giản, vẻ mặt La Tiều dữ tợn, bỗng nhiên ngẩng đầu, phát ra một tiếng hồn khiếu sắc nhọn.