Nhưng Miêu Thành An chết quá thảm, mặc dù Miêu Thành Dương đã sớm quyết định sẽ tra tấn Bùi Lăng thật tử tế trước khi chết, lại càng hi vọng để hắn nghe tận tai nhìn tận mắt, những nội môn đệ tử vốn được Trịnh Kinh Sơn phái tới bảo hộ hắn lại quay lưng phản bội.
Hắn ta muốn Bùi Lăng cảm nhận cảm giác chúng bạn xa lánh, tiếp theo lại chịu sự giày vò của đủ loại cực hình!
Lúc này không khỏi vỗ tay cười nói: "Tốt tốt tốt! Ngươi ném Bùi Lăng qua đây, ta lập tức thả ngươi đi."
Phương Cát vui mừng, cúi người đưa tay về phía Bùi Lăng: "Miêu mạch chủ yên tâm, ta..."
Chỉ là lời còn chưa dứt, vài sợi xiềng xích đột nhiên vươn ra, đâm vào ngực hắn ta!
Nếu không phải Phương Cát tránh nhanh, suýt nữa bị xiên qua cơ thể.
"Sư tỷ!" Hắn ta giật mình, khuôn mặt tối tăm quát khẽ, "Sư tỷ bằng lòng tử chiến vì một mạch Kiêm Tang, sao lại không cho ta đường sống!"
Âu Dương Tiêm Tinh thờ ơ, ngay sau đó mấy chục sợi xiềng xích xuyên ra từ mặt đất, bao vây Bùi Lăng như hàng rào.
Thái độ của nàng đã rất rõ ràng, lúc nàng còn sức đánh một, Phương Cát đừng mơ tưởng dùng Bùi Lăng để đầu quân phe khác!
Phương Cát hiểu rõ vị sư tỷ này đã cố chấp thì không thuyết phục được, trên mặt hiện ra một vòng hắc khí nhàn nhạt, hai tay lập tức chuyển thành màu mực, hắn ta cũng tốt Tiết Huỳnh cũng được, đi theo Âu Dương Tiêm Tinh đã lâu, luôn e ngại với vị sư tỷ này, chưa từng có can đảm ra tay với nàng.
Nhưng bây giờ Miêu Thành Dương đứng ở bên cạnh, đã cho hắn ta sự khích lệ cực lớn.
Lập tức vận khởi Ngũ Độc Chưởng, đánh mạnh về phía những xiềng xích kia!
"Cách."
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Phương Cát, xiềng xích chịu một kích toàn lực của hắn ta, lại không phản ứng chút nào.
Về phần độc...
Tình hình của Âu Dương Tiêm Tinh đặc thù, mặc dù không đến mức nói vạn độc bất xâm, nhưng với tu vi độc tính của Phương Cát này, căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì với nàng.
Phương Cát thấy thế trên trán không khỏi chảy mồ hôi lạnh, đang nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, Miêu Thành Dương cũng đã mất kiên nhẫn tiếp tục kéo dài, tùy ý đánh một quyền, trong tiếng tâm ma nỉ non, khốn trận ầm vang vỡ nát!
Chợt, cả người hắn ta hóa thành một đạo huyễn ảnh như mộng như điện, lao thẳng đến Âu Dương Tiêm Tinh.
Tiết Huỳnh và Phương Cát thấy cảnh này cũng không khỏi lộ ra nét mừng!
Tốc độ bay của U Quỷ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã sát gần cổ họng của Âu Dương Tiêm Tinh.
Miêu Thành Dương không hề có lòng thương hương tiếc ngọc, đang chờ thoải mái ra tay giết chết, trước mắt đột nhiên biến hóa, hắn ta lại xuất hiện trong một đình viện rách nát!
Vốn đình viện phải là cành lá rậm rạp, chỉ là bây giờ cỏ cây mục nát, tàn tạ không chịu nổi.
Trong đám sắn dây sinh trưởng tốt, thỉnh thoảng thấy vết tích đổ nát thê lương. Sâu trong cây sắn dây, mơ hồ có một tòa lương đình, trong đình có một bóng lưng đang lay động, người này đang cúi đầu không biết đang làm gì.
Miêu Thành Dương đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một cửa sân đang khép hờ, dường như sau cánh cửa có một vài động tĩnh.
Tất cả cảnh vật trong tầm mắt đều là màu xám xịt, như cách một lớp sương mù xám trắng, nhìn không xa cũng thấy không rõ.
Ngay sau đó Miêu Thành Dương hơi do dự, cảm thấy trong đầu hơi mê man.
Đột nhiên gặp biến cố thế này, trong lòng Miêu Thành Dương hoảng sợ nhưng thân là chủ một mạch, mặc dù hoảng sợ nhưng không loạn, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, suy nghĩ một chút đã lặng lẽ lui về phía cửa sân.
Chỉ là vừa đến cạnh cửa, còn chưa kịp đưa tay đẩy, đã nghe rõ tiếng động sau cánh cửa là gì: Là tiếng một loài sinh vật nào đó đang nhai nuốt cái gì đó từng ngụm một.
Theo đó là mùi máu tanh nồng đậm tản ra.
Cùng lúc đó, một ánh mắt đầy ác ý như cách một cánh cửa, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Loại áp lực dày đặc kia khiến trong lòng Miêu Thành Dương hơi trầm xuống, lập tức rụt lại bàn tay vừa duỗi ra.
Hắn ta đứng nguyên tại chỗ một lát, rất nhanh xoay người cẩn thận đi về phía lương đình kia.
Chỉ là hắn ta giẫm lên cây sắn dây đầy đất, chậm rãi đi từng bước một lúc lâu, dường như khoảng cách giữa lương đình và hắn ta không có bất kỳ sự thay đổi gì.
Hơn nữa, mặc kệ Miêu Thành Dương thay đổi phương hướng thế nào, rõ ràng người trong lương đình chưa từng di chuyển, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ thấy một bóng lưng.
Cũng không biết qua bao lâu, Miêu Thành Dương hơi thở hổn hển dừng lại, trong lòng đầy vẻ kiêng dè nhìn chằm chằm bóng lưng kia, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi là vị cô nương nào dưới trướng Lệ chân truyền giá lâm?"
"Hiểu Nghê."
Ngay lúc này, trong Cốt Hạc chiểu trạch, trên trán Âu Dương Tiêm Tinh đầy mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đang cảnh giác nhìn bốn phía, liên tục đề phòng Miêu Thành Dương xuất hiện.
"U Quỷ độn!" Ngược lại với vẻ đề phòng như gặp kẻ địch mạnh của nàng, có thể nói lúc này Tiết Huỳnh và Phương Cát không hề áp lực, lòng tràn đầy vui vẻ, Tiết Huỳnh ngửa đầu cười ha ha, lớn tiếng xu nịnh, "Miêu mạch chủ đúng là ngoại môn đệ tử hàng đầu năm đó! Một mạch Chiêu Xuyên được Miêu mạch chủ quản lý, có thể nói là may mắn của Chiêu Xuyên. U Quỷ độn đã thành, ngày khác lại tu thành Ngũ Quỷ Thiên La Độn, mạch chủ có tiền đồ vô lượng, thiên hạ rộng lớn, không chỗ không thể đi!"
"Âu Dương Tiêm Tinh, ngươi không biết điều như thế, ngay cả Miêu mạch chủ tự mình mời chào cũng dám từ chối, thật sự đang tự tìm đường chết!"
Phương Cát cũng cười gằn, giả mù sa mưa khuyên nhủ: "Sư tỷ, chim khôn biết chọn cành mà đậu, Miêu mạch chủ có ý tốt, ngươi cần gì bướng bỉnh như thế? Sư tỷ có tư chất xuất chúng, lại có cơ duyên như U Minh Xá Nữ quan, đợi một thời gian chắc chắn tiền đồ rộng mở, nếu chết ở đây, thật sự khiến người ta tiếc hận."
Âu Dương Tiêm Tinh khinh miệt hơi lườm bọn họ, lắc xiềng xích trong tay một cái, thi khí trong hắc quan càng tăng lên như khói đặc cuồn cuộn, nhanh chóng tràn ngập bốn phía!
Tiết Huỳnh và Phương Cát nghĩ có Miêu Thành Dương ở bên, không hề sợ hãi, một trước một sau đồng loạt ra tay công kích.
Phương Cát càng âm hiểm, không ngừng ra tay với Bùi Lăng được xiềng xích che chở, khiến Âu Dương Tiêm Tinh phân tâm.
"Các ngươi dám can đảm phản bội mạch chủ, ngày khác mạch chủ bẩm báo Lệ chân truyền, Lệ chân truyền tức giận, thật sự cho rằng một mạch Chiêu Xuyên bảo vệ được các ngươi sao?!" Âu Dương Tiêm Tinh lấy một chọi hai, vốn cũng không sợ, nhưng lúc này vừa phải bảo vệ Bùi Lăng, vừa phải đề phòng Miêu Thành Dương, trong chốc lát cũng hơi luống cuống tay chân, cuối cùng tức giận nói, "Thứ ăn cây táo rào cây sung, tham sống sợ chết, sao được sống yên lành!"
Phương Cát xem thường nói: "Sư tỷ để tâm vào chuyện vụn vặt, có tư cách gì yêu cầu chúng ta cùng tồn vong với một mạch Kiêm Tang? Lại nói, Lệ chân truyền có thân phận cỡ nào, sao có thể để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này? Đừng nói ngươi và ta chỉ là sâu kiến ở trong mắt nàng, dù Trịnh Kinh Sơn luôn mồm lan truyền có quan hệ mật thiết với Lệ chân truyền, trên thực tế năm đó hắn bị Miêu mạch chủ nhiều lần đánh cho mặt mũi bầm dập ở ngoại môn, có khi nào Lệ chân truyền ra tay vì hắn không?"
"Hơn nữa sư tỷ quên rồi sao?" Tiết Huỳnh cười lạnh bổ sung, "Thánh tông không chỉ có một vị chân truyền! Sau lưng Trịnh Kinh Sơn có Lệ chân truyền, một mạch Chiêu Xuyên cũng có Chu chân truyền ủng hộ."
Lúc đang nói chuyện, ba người đã giao thủ mấy lần, cả người Âu Dương Tiêm Tinh càng không có nhân khí, thoạt nhìn như hoạt thi biết động đậy, xiềng xích đâm ra từ mặt đất đã tràn đầy trời đất!
Dù sao thực lực của Tiết Huỳnh và Phương Cát vẫn không bằng, sau khi liên tục chịu mấy lần thiệt thòi, thấy Miêu Thành Dương mãi không xuất hiện, chỉ nghĩ hắn ta coi trọng thực lực của Âu Dương Tiêm Tinh, còn muốn cho cơ hội, Tiết Huỳnh không nhịn được kêu lên: "Miêu mạch chủ, kính xin nhanh chóng ra tay bắt lấy tiện tỳ này! Tính cách tiện tỳ này khác hẳn người thường, luôn tuân thủ hứa hẹn, việc đã đồng ý thà chết cũng không thay đổi... Vì vậy Trịnh Kinh Sơn mới giao phó Bùi Lăng cho nàng. Chỉ sợ mạch chủ có ý tốt, cũng bị nàng coi như lòng lang dạ thú!"
...
Theo một câu nói nhẹ nhàng, sương mù xám trắng trước mặt Miêu Thành Dương lập tức giảm đi, hắn ta hơi hoảng hốt, lại phát hiện không biết mình đã ngồi xuống bên trong lương đình từ lúc nào.
Đối diện là một nữ tử mặc cung trang hơi mờ ảo, tóc mây búi cao, hoa quan ngọc trâm, thoạt nhìn dáng vẻ nhã nhặn như cung nữ trong nhà giàu, chỉ là... Nhìn kỹ lại, từ đầu gối nàng trở xuống cũng không phải thực thể, chỉ có một đoàn hắc vụ ngưng tụ không tiêu tan.
Vào lúc này, đang chậm rãi thả đồ thêu trong tay xuống.
Trong bàn tay tinh tế tái nhợt của nàng là một miếng da người kéo căng trên khung thêu, một bức tranh quỷ đói dưới ánh trăng đã thêu được một nửa, sợi tơ xuyên qua kim nhỏ bằng xương, rõ ràng được chế từ hồn phách mà thành, loáng thoáng truyền ra tiếng kêu rên thê lương.
Hiểu Nghê tạm dừng thêu thùa, đôi mắt màu mực bình tĩnh mắt nhìn Miêu Thành Dương. Miêu Thành Dương chỉ cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên từ sau lưng, vô thức rùng mình.
"Mời."
Một tiếng vang nhỏ, trước mặt hắn ta đột nhiên xuất hiện một bát nước trà.
Nước trà kia đen đặc không thấy đáy, chưa vào tay đã cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng, nhanh chóng lan tràn ra một khoảng băng sương nhỏ trên bàn đá phủ đầy rêu xanh, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng di chuyển ở bên trong, khiến cho mặt nước hiện ra từng cơn sóng gợn.
Miêu Thành Dương nào dám chạm vào?
Hắn ta hơi cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Lệ chân truyền có gì phân phó? Hay là cô nương có chỗ nào cần chỉ dạy?"
Đáng chết!
Sao U Hồn thị nữ lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Miêu Thành Dương vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, lần trước hắn ta đánh vào Khô Lan tiểu viện, hành hung Trịnh Kinh Sơn một trận rồi nghênh ngang rời đi ngay trước mặt đệ tử một mạch Kiêm Tang, cũng không thấy bất kỳ một vị U Hồn thị nữ nào ra tay.
Sao bây giờ lại tìm tới cửa?
Cũng không đến mức đã qua nhiều ngày rồi mới chợt nhớ tới ra mặt cho Trịnh Kinh Sơn chứ, chẳng lẽ lại... Là vì Hàn Tủy Hỏa?
Không, chuyện này không thể nào.
Lệ chân truyền có thân phận tu vi cỡ nào, có thể nói nàng và người hầu cận nàng đều không dùng được Hàn Tủy Hỏa.
Vậy là vì sao?
"Đừng chạm vào Bùi Lăng." Ngay lúc suy nghĩ của Miêu Thành Dương thay đổi thật nhanh, vắt hết óc suy đoán, Hiểu Nghê lại bắt đầu thêu thùa, mỗi một châm đâm xuống, da người kéo căng trên khung thêu đều sẽ tuôn ra một vết máu xinh đẹp, cứ như chủ nhân lớp da người còn sống.