Lúc đầu chút mát lạnh đó rất yếu ớt, cứ như một cơn gió mát tình cờ lướt qua trong cảm giác nóng bức, ngay sau đó đã quay về sóng nhiệt cuồn cuộn; lại như sau khi lặn lội đường xa, thoáng dừng lại nghỉ ngơi, lại ngựa không ngừng vó tiếp tục lộ trình.
Nếu không phải lúc này Bùi Lăng đang đau khổ tới cực điểm, thậm chí không thể phát hiện.
Nhưng rất nhanh, cảm giác mát rượi bắt đầu dần lan tràn.
Mà trong mắt người ngoài, sau khi vầng sáng màu xanh thẳm che kín cả người Bùi Lăng một lúc lâu, chậm rãi sụp xuống từ vị trí đan điền.
Âu Dương Tiêm Tinh thấy cảnh này, trái tim vốn đã thả lỏng lại treo lên thật sao.
Đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất, đau khổ nhất, tiếp theo là nạp lửa nhập thể chân chính, hoàn toàn luyện hóa Hàn Tủy Hỏa vào nhục thân của mình.
Nhiệm vụ lần này có thể thành công hay không, đã đến ải quan trọng nhất.
Thành thì tất cả đều vui vẻ, bại thì hôi phi yên diệt.
Rất nhiều tu sĩ tự xưng là đạo tâm kiên định, lại ngã xuống thất bại ngay trong gang tấc.
Nói tóm lại, nạp lửa nhập thể có hồi báo cực cao, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, không đến lúc hoàn toàn kết thúc, không thể chắc chắn kết quả.
Cũng may lúc này ánh mắt Bùi Lăng vẫn yên tĩnh không chút gợn sóng, điều này khiến cảm giác thấp thỏm trong lòng Âu Dương Tiêm Tinh cũng giảm bớt rất nhiều.
Phương Cát cũng có suy nghĩ giống vậy, hắn ta thở dài ở trong lòng, vứt bỏ suy nghĩ ghen ghét yếu ớt kia, tiến lên trước một bước, chủ động nói nhỏ với Âu Dương Tiêm Tinh: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ luôn chú ý tình huống của Bùi sư đệ."
"Im lặng." Âu Dương Tiêm Tinh nghe vậy, nhíu mày lại khẽ trách mắng, "Bùi sư đệ chưa hoàn thành luyện hóa đan hỏa, đừng làm phiền đến hắn."
"..." Phương Cát bị mất mặt, lúc này cũng không dám tức giận, cười làm lành nói, "Vâng, sư tỷ."
Ở ngoài trận, cảm giác ghen ghét trong lòng Tiết Huỳnh đã trở nên điên cuồng, nếu không phải bị Cốt Sinh Hoa áp chế, không thể động đậy, thậm chí không thể lên tiếng, sớm đã cuồng loạn gào thét: "Vì sao? Vì sao?! Vì sao!!!"
"Ta nhập tông khi còn thiếu niên, cũng coi như đạo tâm kiên định."
"Những năm gần đây say mê tu hành hết ngày dài lại đêm thâu, chưa từng mảy may lười biếng, sau khi Trúc Cơ lại không tiến thêm tấc nào nữa!"
"Không những nhìn Trịnh Kinh Sơn cùng đủ loại hậu bối liên tiếp vượt qua ta, bây giờ bàn về tuổi tác thì Bùi Lăng này cũng đủ làm tôn nhi của ta, lại kinh tài tuyệt diễm như thế."
"Lúc ta vào sinh ra tử vì một mạch Kiêm Tang, hắn còn chưa ra đời!"
"Bây giờ lại dựa vào tư chất trời sinh, mới nhập tông đã muốn cao hơn ta một đầu..."
"Bây giờ, ngay cả nạp hỏa nhập thể cũng xuôi gió xuôi nước, có thể gọi là tiền đồ vô lượng."
"Trời cao sao mà bất công!"
"Ta cũng không phải chủ tâm phản bội một mạch Kiêm Tang, chỉ là nhiều năm vô vọng mới ra hạ sách này, nhưng vì sao muốn để ta đi đến một bước này!"
Đôi mắt Tiết Huỳnh biến thành huyết sắc, nhìn chằm chằm vầng sáng xanh thẳm đang quanh quẩn trên bóng người ở trong trận kia.
Trong lòng của hắn ta phát ra vô số lời thề oán độc, chỉ cần bây giờ khiến Bùi Lăng thất bại, hôi phi yên diệt ngay tại chỗ, dù đời đời kiếp kiếp bị tà ma nô dịch cũng không oán không hối!
Dù Tiết Huỳnh tức giận đến mức nào, không cam lòng đến mức nào, nhưng vẫn trơ mắt nhìn vầng sáng trên người Bùi Lăng, dùng một tốc độ thong thả chậm rãi, bắt đầu co lại, chậm rãi dập tắt.
Đương nhiên hắn ta biết đây không phải là luyện hóa thất bại, mà ngược lại, đây là dấu hiệu Bùi Lăng sắp triệt để luyện hóa Hàn Tủy Hỏa, dung nhập nó vào trong nhục thân.
Chờ tất cả vầng sáng xanh thẳm quanh người Bùi Lăng đều dập tắt, thoạt nhìn như người thường, khi đó Hàn Tủy Hỏa hóa thành một thể với nhục thân của hắn, cùng tăng trưởng với tu vi. Trong quá trình này, đặc tính bẩm sinh của đan hỏa có thể thời thời khắc khắc đốt cháy tạp chất trong cơ thể, thanh lọc nhục thân.
Hơn nữa, vì đặc tính của Hàn Tủy Hỏa, còn có thể khiến cốt tủy của Bùi Lăng chuyển hóa một loại tình huống đặc thù, càng cường đại hơn tu sĩ cùng cấp bình thường.
Như Trúc Cơ, căn cơ thiên nhiên dẫn trước, chính là một bước mạnh, từng bước mạnh.
Năm đó Miêu Thành Dương, Trịnh Kinh Sơn, luôn có sự gặp gỡ tương tự, từ đó nhanh chóng quật khởi từ hàng ngàn hàng vạn ngoại môn đệ tử Trọng Minh tông, đạt được cơ hội tiến vào nội môn, thậm chí nhảy lên làm nội môn mạch chủ...
"Ta không cam tâm!!" Tiết Huỳnh gầm thét trong lòng, hận không thể lập tức rời khỏi Cốt Sinh Hoa, biến ảo trận pháp, giết chết Bùi Lăng ngay tại chỗ!
"Hả?" Âu Dương Tiêm Tinh phát hiện bên trong Cốt Sinh Hoa có dị động, hơi nhíu mày, tiện tay bấm một cái pháp quyết, đầu ngón tay chợt lóe lên huyết sắc rồi biến mất, cùng lúc đó ở bên ngoài trận pháp, Tiết Huỳnh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì môi lưỡi bị ngăn chặn nói không ra lời, chỉ có một luồng tụ huyết màu tím đen, theo xiềng xích bạch cốt cuồn cuộn chảy xuôi xuống.
Cốt Sinh Hoa biến thành khải giáp, đột nhiên sinh ra một sợi xiềng xích bạch cốt trực tiếp xuyên qua bộ ngực hắn ta.
Bên tai Tiết Huỳnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Âu Dương Tiêm Tinh: "Thành thật một chút."
"Tiện tỳ, tiện tỳ này!"