Sau khị nụ hoa này xuất hiện, nhanh chóng nở rộ, hương hoa trong lành thanh nhã tràn ngập trong rừng, mặc dù Bùi Lăng lập tức ngừng thở nhưng vẫn hốt hoảng sinh ra huyễn cảnh, trong mông lung lại thấy Lệ tiên tử xuất hiện, làm da trắng hơn tuyết, làn váy đen chấm đất, dáng vẻ xinh đẹp.
Chỉ nghe Âu Dương Tiêm Tinh hừ lạnh một tiếng, tay đánh ra phù lục, phù lục hóa thành hỏa diễm đánh trúng nụ hoa, đốt sạch nó, không còn nơi tỏa ra hương hoa, chẳng mấy chốc mùi hương tiêu tán, lúc này Bùi Lăng mới tỉnh táo lại.
Không đợi Bùi Lăng thả lỏng một hơi, bắp chân xiết chặt, suýt nữa ngã xuống ngay tại chỗ, cúi đầu xem xét, lại là một sợi dây leo chui ra từ lòng đất cuốn lấy bắp chân của hắn, đồng thời thân dây leo đã đâm vào bắp chân của hắn.
Âu Dương Tiêm Tinh phát hiện sự khác thường, một tay xé đứt sợi dây leo, nhưng lần trì hoãn này, toàn bộ sợi dây leo phía sau đã đuổi theo, lại bao vây hai người.
Sợi dây leo đâm về phía hai người, hai tay Âu Dương Tiêm Tinh hóa thành hắc trảo đón địch, trong chốc lát ngắn ngủi đã xé nát không biết bao nhiêu sợi dây leo, nhưng sợi dây leo càng giết càng nhiều, hắc trảo nhanh chóng nhuộm thành huyết trảo.
Thấy rất nhiều dây leo đều không làm gì được hai người, trong rừng dây leo càng ngày càng nở ra nhiều nụ hoa.
Âu Dương Tiêm Tinh hừ lạnh một tiếng, lại lấy ra hỏa phù đánh về phía nụ hoa.
Trong dây leo lại xuất hiện sự thay đổi, sinh ra gai dây leo, bắn về phía hai người như mưa.
Mười ngón tay Âu Dương Tiêm Tinh múa ra vô số tàn ảnh, chặn lại toàn bộ gai dây leo.
Một sợi dây leo bỗng nhiên thò ra từ sau lưng Âu Dương Tiêm Tinh, đâm vào đầu Âu Dương Tiêm Tinh.
Bùi Lăng vội vàng vung Yếm Sinh Đao, chém về phía sợi dây leo.
Ầm!
Một tiếng vang nặng nề, hai tay Bùi Lăng tê rần, không những không thể ngăn cản sợi dây leo, thậm chí còn suýt nữa bị lực phản chấn đánh bay!
Bùi Lăng hoảng sợ, hắn căn bản không kịp lên tiếng nhắc nhở, nhưng lúc này đã thấy Âu Dương Tiêm Tinh cũng không quay đầu lại, sợi dây leo đột nhiên bị năm đạo trảo ấn cắt thành vài khúc, rụng lả tả trên mặt đất...
Bùi Lăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi hắn vui vẻ, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, hắn đã về Bùi gia, sau lưng như có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, lại thấy đám mỹ nhân trong Diễm Cốt La Sát Đồ vẻ mặt khác nhau, đều đang không chớp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đầy khát vọng và tham lam, hận không thể lập tức túm lấy hắn vào trong tranh, rút gân lột da, bóc lột đến tận xương tuỷ...
"Phá!"
Bên tai vang lên một tiếng nổ vang, Bùi Lăng đột nhiên lấy lại tinh thần, tu vi của hắn quá thấp, vừa rồi lại vô tình lạc lối trong Cảm Mộng lâm.
Vội vàng đánh giá xung quanh, Bùi Lăng càng thấy tê cả da đầu.
Sợi dây leo càng giết càng nhiều, trong khoảng thời gian hắn nhập mộng, cũng không biết Âu Dương Tiêm Tinh đã chém bao nhiêu sợi dây leo, số lượng huyết đằng xung quanh bọn họ đã che khuất bầu trời, hiện tại đừng nói chạy trốn, hắn còn không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc!
Tình cảnh nguy cấp, Bùi Lăng đã không giúp được gì thì thôi đi, thậm chí có vài lần, một mình Âu Dương Tiêm Tinh có cơ hội giết ra ngoài, nhưng vì mang theo tên rắc rối là hắn, một lần nữa bị ép trở về.
Còn tiếp tục như vậy, hai người đều chạy không thoát!
Sắc mặt Bùi Lăng tái xanh, bỗng nhiên nói: "Âu Dương sư tỷ, một mình ngươi đi đi!"
Hắn chuẩn bị sử dụng lá bùa mà Trịnh Kinh Sơn cho.
Dù Trọng Minh tông là loại tông môn nham hiểm, Âu Dương Tiêm Tinh này có thể liều mạng vì hắn đến mức này, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Còn tiếp tục như vậy, chờ Âu Dương Tiêm Tinh cũng bị ép đến tuyệt cảnh, không thể không từ bỏ hắn, thậm chí dùng hắn làm mồi nhử, khi đó đôi bên đều mất mặt.
Chỉ là, khác với suy nghĩ của Bùi Lăng, Âu Dương Tiêm Tinh nghe nói như thế không chỉ không có ý thuận thế làm theo, ngược lại một phát bắt được cổ tay của hắn, đột nhiên kéo hắn đến bên cạnh.
"Âu Dương Tiêm Tinh ta luôn nói là làm!" Âu Dương Tiêm Tinh lạnh lùng trả lời, "Đồng ý với mạch chủ sẽ che chở ngươi lấy được Hàn Tủy Hỏa, chỉ cần ta không chết, sẽ không cho phép sửa đổi lời hứa này."
Phốc!
Sợi dây leo vô cùng vô tận, ngay trong chớp mắt Âu Dương Tiêm Tinh mất tập trung, một sợi dây leo đột nhiên đâm vào cổ nàng, tuy bị nàng né tránh chỗ yếu hại ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nhưng lại tạo ra một vết thương đẫm máu trên vai phải.
Chỉ là, Âu Dương Tiêm Tinh không thèm để ý miệng vết thương của mình chút nào, nàng một tay kéo Bùi Lăng, một tay khác đột nhiên vung lên rất nhiều xiềng xích đang chế trụ quấn quanh hắc quan ở sau lưng!
Quan tài ầm vang bay ra, đánh bay toàn bộ sợi dây leo đang xoắn tới từ bốn phương tám hướng, nặng nề đập trên mặt đất.
Ngay sau đó, Âu Dương Tiêm Tinh một tay bấm niệm pháp quyết, xung quanh hắc quan dâng lên một luồng huyết vụ, xiềng xích trên đó lập tức đâm vào lòng đất, trong chớp mắt sau đó, vô số xiềng xích dọc theo lòng đất, điên cuồng đâm phá xoắn nát toàn bộ dây leo xung quanh!
"Đi!"
Âu Dương Tiêm Tinh nhanh chóng nhả ra một chữ, phân biệt phương hướng, chợt kéo Bùi Lăng co cẳng lao nhanh.
Thấy thế, một đôi mắt trong góc tối như đang chớp chớp, lặng yên biến mất.
Hai người vừa chạy ra khỏi rừng dây leo, sắc mặt Âu Dương Tiêm Tinh lập tức tái đi, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, sau đó lấy ra một viên đan dược ăn vào.
"Âu Dương sư tỷ, ngươi không sao chứ?" Bùi Lăng vội vàng hỏi, lúc này hắn mới chú ý tới, xiềng xích trói chặt hắc quan lại được kéo dài ra từ huyết nhục sau lưng Âu Dương Tiêm Tinh, trên mấy xiềng xích đều ướt nhẹp toàn là máu.
Quay đầu nhìn lại, trên đường bọn họ chạy ra ngoài trải rộng vết máu lấm ta lấm tấm, nhìn thấy mà giật mình.
Điều này khiến Bùi Lăng rất bất ngờ, hoàn toàn không ngờ trong Trọng Minh tông lại còn có loại đồng môn như Âu Dương Tiêm Tinh.
"Đả thương một ít nguyên khí, đừng nói ra việc ta vừa sử dụng hắc quan." Âu Dương Tiêm Tinh ăn đan dược, khí tức bình phục một ít, lạnh giọng phân phó.
Bùi Lăng lập tức gật đầu, hắn cũng không nói cả việc Âu Dương Tiêm Tinh bị thương.
Vì lúc này đã ra khỏi Cảm Mộng lâm, thoạt nhìn xung quanh hoàn toàn hoang vắng tĩnh mịch, lại an toàn hơn rất nhiều.
Hai người duy trì cảnh giác, đi dọc theo còn đường về phía trước, không lâu sau lại gặp phải Phương Cát, Tiết Huỳnh đang kiễng chân mong chờ phía sau một tảng đá lớn.
"Âu Dương sư tỷ!" Thấy bọn họ, Phương Cát, Tiết Huỳnh đều vui mừng chào đón.
Âu Dương Tiêm Tinh khẽ gật đầu với bọn họ, Bùi Lăng lại nhìn chằm chằm Tiết Huỳnh, hơi cứng lại: Quần áo Tiết Huỳnh này gọn gàng, tóc mai không hề rối loạn, hiển nhiên đi đường rất thuận lợi.
"Bùi sư đệ, ngươi không có việc gì thật quá tốt!" Không đợi Bùi Lăng dò xét, Tiết Huỳnh đã đi đến bên cạnh hắn, dùng sức vỗ vai hắn, nghĩ mà sợ nói, "Vừa nãy ta chỉ quan tâm Phương sư đệ một chút, quay sang đã không thấy ngươi đâu! Ta tìm tới tìm lui ở gần đó cũng không tìm được, lo lắng mình tu vi thấp làm ngươi mất mạng, chỉ có thể bẩm báo Âu Dương sư tỷ. Cũng may thực lực của Âu Dương sư tỷ cường hãn, đưa ngươi trở về."
"Tiết Huỳnh, ngươi quá bất cẩn." Bùi Lăng nghe vậy chưa mở miệng, Âu Dương Tiêm Tinh đã lạnh băng nói, "Ta để ngươi trông coi Bùi sư đệ thật kỹ, ngươi biết rõ hắn chưa Trúc Cơ lại còn mất tập trung, chẳng những khiến Bùi sư đệ mất phương hướng ở trong Cảm Mộng lâm, thậm chí còn không biết cả phương hướng đã đánh mất hắn. Vừa nãy ta đi theo phương hướng mà ngươi chỉ, đi vòng một vòng mới tìm được Bùi sư đệ."
"Nếu ta lại đến chậm một bước, chỉ sợ sẽ mang về một bộ thi thể!"
"Còn có lần sau nữa, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, hiểu rõ chưa?"
Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, lúc đầu hắn luôn ghi nhớ lời dặn dò của Tiết Huỳnh, nắm chặt gậy gỗ không hề thả lỏng, Tiết Huỳnh lại nắm lấy một đầu khác của gậy gỗ, nếu đối phương cũng trúng chiêu trong Cảm Mộng lâm thì không nói gì được. Nhưng bây giờ đối phương thần hoàn khí túc lông tóc không tổn hao gì, thậm chí lúc Âu Dương Tiêm Tinh đi cứu mình, còn chỉ nhầm phương hướng...
Tiết Huỳnh này tuyệt đối có dụng ý khó dò!
Kỳ quái! Tiết Huỳnh là người do Trịnh sư huynh sắp xếp, vì sao lại làm như thế?
Mặc kệ, hiện tại nguyên nhân không quan trọng, phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết rắc rối này!
Bùi Lăng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tiết Huỳnh, chỉ thấy Tiết Huỳnh nghe Âu Dương Tiêm Tinh chất vấn, sắc mặt thay đổi, vội vàng thỉnh tội: "Vâng, sư tỷ."
Ngược lại vô cùng áy náy giải thích với Bùi Lăng, "Xin lỗi Bùi sư đệ, ba người chúng ta đã quen tổ đội hành động. Cho nên vừa rồi thấy Phương sư đệ bị đám mộng đằng kia quấn lấy, vô thức ra tay... Ta không cố ý để ngươi lạc đường."
"Không có chuyện gì Tiết sư huynh." Vẻ mặt Bùi Lăng vô cùng thành khẩn, nhã nhặn an ủi, "Không thể trách ngươi được, muốn trách chỉ trách tu vi của ta quá thấp kém, đã cản trở các sư huynh sư tỷ."
Phương Cát đứng bên cạnh thấy thế thầm thở phào, vội vàng nói với Âu Dương Tiêm Tinh: "Âu Dương sư tỷ, ngươi xem dù sao Bùi Lăng cũng không có việc gì, hắn còn không ngại, vậy cứ bỏ qua chuyện này đi. Mạch chủ đã dặn dò, nhiệm vụ quan trọng."
Âu Dương Tiêm Tinh nhíu mày, khẽ nói: "Thôi được, ải tiếp theo là Âm Dương sái bồn, động tác lưu loát một chút, ta không hy vọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì!"
Tiết Huỳnh khúm núm, Phương Cát ngậm miệng không nói, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng ẩn chứa vẻ khó chịu, thế là trên quãng đường tiếp theo, tất cả mọi người không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, phía trước xuất hiện chút ánh sáng.
Sau khi tới gần, chỉ thấy đỉnh chóp hang động đá vôi ở chỗ này nhanh chóng nâng lên, phóng tầm mắt nhìn tới, lại không hề thấy đỉnh.
Ở giữa không trung có hai ánh lửa một trái một phải ở khá xa, treo ở nơi rất cao, trái xanh phải đỏ, như nhật nguyệt treo cao.
Ánh lửa màu xanh tản ra hàn ý lúc thì băng lạnh, lúc lại lạnh lẽo sắc nhọn; ánh lửa màu đỏ lại vô cùng nóng bỏng, dù khoảng cách cực xa cũng cảm nhận được sóng nhiệt đánh tới.
Hai loại lực lượng một xanh một đỏ đan xen vào nhau, đến mức cảnh vật trước mặt như bị lực lượng vô hình ngăn cách thành hai phần.
Một nửa băng sương dày đặc, một nửa hỏa văn lan tràn.
Ở giữa chỉ có một con đường khoảng hai tấc, tất cả như thường, dường như không bị ảnh hưởng.
Âu Dương Tiêm Tinh dừng chân, xoay người, trịnh trọng nhắc nhở Bùi Lăng: "Nơi này là Âm Dương sái bồn, một trong những hiểm địa của Cổ Uyên, đường sống duy nhất là con đường hẹp ở chính giữa kia, bởi vì thế lực của Âm Dương Chi Lực ngang nhau, triệt tiêu lẫn nhau, mới có thể để ta bình an đi qua."