Nói đến nước này, Bùi Lăng chỉ có thể cảm kích nói: "Chúng ta có tài đức gì lại gặp được một vị thành chủ rộng rãi tốt bụng như bậc trưởng giả trong tông môn thế này!"

Mẹ nó, không phải lão gia hỏa này được lão tử nhắc nhở, phái đội hộ vệ đi giết người diệt khẩu ngay trong đêm chứ?

Chỉ chốc lát sau đã chứng minh được suy đoán này: Vào chạng vạng tối hôm đó, Bùi Lăng rối loạn ở lại trong khách viện một lúc, lại được mời đến chính đường.

Vừa đi vào thấy vẻ mặt Đoan Mộc thành chủ đau đớn, trái tim hắn lập tức bị treo lên cao.

Quả nhiên, ngay sau đó lão gia hỏa này cố nén nức nở nói: "Bùi tiểu hữu nén bi thương, đội hộ vệ vừa mang một ít tay chân đứt đoạn trở về, trải qua sự phân biệt của Ngỗ tác, còn có sự xác nhận của quản gia, chỉ sợ mấy vị tiểu hữu khác ngoài Trần tiểu hữu đã..."

Bùi Lăng lập tức như cha mẹ chết: Lão tử còn tiếp tục ở lại Loa Sơn thành thế nào???

"Tiểu hữu, chuyện cũ đã qua, kính xin bảo trọng!" Đoan Mộc thành chủ thấy hắn vô cùng đau lòng, thầm khen một tiếng hậu sinh khả uý, vội vàng phối hợp thuyết phục, "Ngươi và đám người Trần tiểu hữu rất thân thiết, chắc hẳn bọn họ ở trên trời có linh thiêng cũng không nhẫn tâm thấy ngươi đau lòng vì bọn họ như thế... Đúng, ngoại trừ tay chân đứt gãy, còn tìm được một vài di vật của bọn họ ở hiện trường, chút nữa ngươi đi nhận lại mấy thứ này đi, cũng coi là làm tưởng niệm."

"Không không không!" Bùi Lăng vốn đang đắm chìm trong đau đớn lập tức bừng tỉnh, hai tay gần như lắc ra tàn ảnh, "Thành chủ bình tĩnh một chút! Tu vi ta thấp, đức hạnh quê mùa, sao xứng giữ di vật của các sư huynh sư tỷ? Thành chủ phải cầm những thứ kia mới được! Nếu thành chủ không nhận, là đang xem thường tu sĩ Luyện Khí kỳ chúng ta!"

Đoan Mộc thành chủ mỉm cười, ôn hòa nói: "Tiểu hữu không cần như thế, mặc dù những vật kia bình thường, nhưng dù sao cũng là vật tùy thân của các sư huynh sư tỷ ngươi, về tình về lý đều phải giao cho tiểu hữu mới đúng."

Bùi Lăng thấy hắn ta cố ý nhấn mạnh "bình thường", vẫn không yên lòng từ chối thẳng thắn, chết sống không chịu tiếp nhận, cuối cùng vẫn là Đoan Mộc thành chủ cho người mang đồ lên, chỉ thấy trong mâm ô mộc mạ vàng đều là một vài thứ rách rưới, thứ duy nhất khác có giá trị là ba viên Khí Huyết Đan trong một bình sứ nhỏ, cùng năm viên linh thạch hạ phẩm.

Lão gia hỏa này thật mẹ nó đen tối!

"Đã vậy..." Bùi Lăng cảm thấy giận mắng, không nói những thứ khác, chỉ với việc Trần Hoàn tiện tay cho hắn một viên Khí Huyết Đan ở trên Âm Thi Vân, sao di vật của năm người chỉ có chút rác rưởi đó!

Lão gia hỏa này không chỉ cầm Chiêu Hồn Phiên có giá trị nhất, còn nuốt toàn bộ chỗ tốt còn sót lại, lấy chút rác rưởi đuổi hắn!

Lẽ nào lại như vậy!

Sao lão tử có thể chịu cơn giận này!!!

Bùi Lăng nghĩ như vậy, không chút do dự, đẩy đổ kim sơn ngọc trụ quỳ, khóc không ra tiếng, "Kính xin thành chủ nhận một lễ của ta! Nhân Diện Chu hung tàn thành tính, nếu không phải thành chủ nghĩa bạc vân thiên, có lẽ chuyến đi này của chúng ta đã là vạn kiếp bất phục! Bởi vì cái gọi là, phụ mẫu sinh ra ta, thành chủ lại có ơn với ta! Suốt đời khó quên ân tình này!!"

Đoan Mộc thành chủ vội vàng tiến lên đỡ: "Tiểu hữu nói quá lời, cùng là con cháu Thánh tông nên nâng đỡ lẫn nhau, đúng, tiểu nhi Đoan Mộc Minh Yên cũng đang ở Quỷ Liễu phong ngoại môn Thánh tông, sau khi tiểu hữu về tông, nếu có rảnh rỗi không ngại qua lại với tiểu nhi nhiều hơn."

Cứ ngươi tới ta đi trò chuyện vài câu, Đoan Mộc thành chủ nhắc lại lời cũ, thúc giục Bùi Lăng về tông, nói, "Không phải ta không muốn để tiểu hữu ở lại nói chuyện lâu hơn, đây là cũng muốn tốt cho tiểu hữu. Dù sao một đoàn người tiểu hữu đi ra ngoài, bây giờ chỉ còn một mình tiểu hữu bình an trở lại. Dựa theo lẽ thường, sao có thể không nghi ngờ tiểu hữu hại một đám đồng bạn?"

"Thành chủ, ta..." Bùi Lăng vừa định cãi lại đã bị cắt ngang, Đoan Mộc thành chủ vẻ mặt ôn hòa nói: "Đương nhiên ta biết tiểu hữu không phải người như vậy! Nhưng người nói đáng sợ! Đến lúc đó nhiều người nghi ngờ ngươi, Chấp Sự đường liên tục kiểm tra, chẳng phải đột nhiên tiêu tốn thời gian, làm chậm trễ việc tu luyện của tiểu hữu?"

"Cho nên tiểu hữu nên nhanh về bẩm báo chuyện này, như thế các chấp sự lập tức điều tra rõ, ta cũng có thể làm chứng cho ngươi, rửa sạch oan khuất!"

"Nếu không có người cảm thấy nghi ngờ, biết đâu lúc nào đó lại lấy ra công kích ngươi, chẳng phải sẽ trở thành một tai hoạ ngầm sao?"

Nói đến nước này, Bùi Lăng đâu dám nói muốn ở lại nữa?

Nếu hắn lại tìm lý do, chẳng may lão gia hỏa này sinh lòng lo nghĩ, liên lạc với người thân của đám người Lý Tư Quảng tính kế hắn thì làm sao bây giờ?

"Thành chủ nói cực phải!" Bùi Lăng vẫn nặng nề gật đầu, nói một tràng những lời vô cùng biết ơn, lại nói, "Vậy ta lập tức thu thập hành lý lên đường!"

Đoan Mộc thành chủ hơi mỉm cười: "Ta đưa tiểu hữu đến Vân Đài."

Vân Đài?

Bùi Lăng chợt hiểu rõ là đài cao lúc đến, hắn vội vàng nói: "Không cần thành chủ, Âm Thi Vân quá đắt, ta không dùng nổi, ta vẫn nên đi bộ về thôi!" 

"Tiểu hữu thật biết nói đùa, đi bộ về? Vậy phải đi bao lâu?" Đoan Mộc thành chủ không nhịn được bật cười, chợt nói thêm, "Hơn nữa tiểu hữu không cần lo lắng, Âm Thi Vân là vừa đi vừa về. Trước đó các ngươi tới, vân khí chỉ tạm thời chìm vào trong Vân Đài. Bây giờ trở về, chỉ cần gọi nó ra là được."

Mẹ nó, vậy chẳng phải lão tử không có cả cơ hội rời thành chuồn đi sao?!

Sắc mặt Bùi Lăng không ngừng thay đổi, nhưng lại không thể không cười lớn lại nói cảm ơn.

Cứ vậy, Đoan Mộc thành chủ tự mình đưa hắn đến Vân Đài, tự mình triệu hồi Âm Thi Vân cho hắn về tông, cuối cùng còn đưa hai con yêu thú nhiệm vụ cho Bùi Lăng, vẫy tay từ biệt...

"Thành chủ, tiểu tử này chỉ là Luyện Khí tầng bồn, cần gì phải cho hắn mặt mũi như vậy?" Chờ Âm Thi Vân bay lên không trung, Bùi Lăng không nghe được tiếng nói chuyện bên dưới, quản gia tiến lên nói, "Nhân Diện Chu đuổi giết bọn họ là sự thật, không bằng để hắn cũng chết trong đó, vậy chẳng phải sạch sẽ sao?"

Đoan Mộc thành chủ nhìn hắn ta, từ tốn nói: "Sau đó thì sao? Một đám người Trần Hoàn cũng có chút danh tiếng ở ngoại môn Hòe Âm phong, bọn họ dẫn một người mới tới Loa Sơn thành, ai cũng biết muốn làm gì. Kết quả cuối cùng ngay cả người dẫn theo người mới cũng không còn, Chiêu Hồn Phiên lại rơi vào trong tay ta. Sau khi tin tức truyền ra, ngoại môn Thánh tông sẽ nghĩ như thế nào?"

"Bọn họ sẽ cảm thấy ta giết người đoạt bảo vì Minh Yên!"

"Trúc Cơ giết Luyện Khí là ỷ mạnh hiếp yếu, tiền phạt cực cao đủ để đám chó dại ở Chấp Sự đường cuồng loạn truy hỏi lý do!"

"Nếu giấu Chiêu Hồn Phiên đi, hoặc là bán trao tay ra ngoài, ngược lại cũng có thể che giấu tin tức, nhưng như thế chẳng phải chậm trễ Minh Yên sao? Dù sao con đường của hắn rất phù hợp với Chiêu Hồn Phiên này."

"Giữ lại Bùi Lăng này, cả một đội ngũ đều chết sạch, chỉ có một mình hắn sống sót trở về, thậm chí còn hoàn thành nhiệm vụ Tử Nhãn Điêu vốn không thể hoàn thành... Đến lúc đó, chỉ cần dẫn dắt thêm chút, không, thậm chí không cần làm gì đã có người nghi ngờ, là đám người Trần Hoàn quanh năm đánh ngỗng, lại bị nhạn mổ vào mắt."

"Bùi Lăng tiểu tử này không chỉ tính kế ngược một đám người Trần Hoàn, thậm chí còn dùng Chiêu Hồn Phiên để thuận nước giong thuyền, khiến ta mở một con mắt nhắm một con mắt!"

"Chúng ta nhận được chỗ tốt lớn như thế, Bùi Lăng này tự gánh oan ức... Cho hắn mấy viên linh thạch, thêm hai con yêu thú, đâu có tính là gì?"

Quản gia nghiêm nghị nghe, vội vàng nói: "Thành chủ nhìn xa trông rộng, là thuộc hạ tự cho mình thông minh!"

"Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ." Đoan Mộc thành chủ vuốt chòm râu ngắn, nói, "Chờ tiểu tử này trở về thông báo cho Chấp Sự đường... Đến lúc đó, cũng có thể danh chính ngôn thuận đưa Chiêu Hồn Phiên đến tay Minh Yên."

Hắn ta hơi nhíu mày, "Dù Bùi Lăng còn nhỏ tuổi, vẫn biết tùy cơ ứng biến. Chút nữa nghe ngóng gốc rễ của hắn, nếu có thể, để Minh Yên qua lại với hắn nhiều hơn cũng không sao."

"Tiểu tử này có thể lọt vào mắt thành chủ, đúng là phúc đức ba đời!" Quản gia gật đầu, "Chút nữa thuộc hạ sẽ cho người đi nghe ngóng."

Vào lúc này, Bùi Lăng ở trên Âm Thi Vân còn không biết hắn đã được dự định làm thư đồng của thiếu chủ Loa Sơn thành, còn đang lo lắng suy nghĩ chẳng may lần này về tông bị người nhà ba người Lý Tư Quảng gặp được thì phải làm sao bây giờ?

Không, không có chuyện chẳng may, ba người kia đều có chỗ dựa, lúc trước hắn trốn nhanh thì cũng thôi, lúc này trở về, đối phương không tìm tới cửa mới là lạ!

"Cũng may trước khi ta đi đã hủy thi diệt tích, ngoại môn rộng lớn như vậy, có lẽ bọn họ còn đang tìm người?" Bùi Lăng an ủi bản thân, "Biết đâu ta còn có thể lừa dối qua ải..."

Nhưng ngay lúc này ngoại môn Hòe Âm phong Trọng Minh tông.

Ở chỗ của ngoại môn trưởng lão Lý Bình, một phụ nhân già mà vẫn xinh đẹp mặc váy áo sặc sỡ, lệ rơi đầy mặt quỳ gối trước mặt hắn ta, đau khổ cầu xin: "Lão gia! Tư Quảng là tôn nhi của ngài! Nhi tử của chúng ta đã vẫn lạc, bây giờ chỉ còn một cốt nhục là hắn, ngài không thể không quản, ngài phải báo thù cho hắn!!!"

Phụ nhân khóc lớn, "Tư Quảng đáng thương mới bao lớn? Lại bi thảm bị ra tay ác độc! Ngài là trưởng lão Hòe Âm phong này, tiểu súc sinh tên Bùi Lăng kia, sao hắn dám... Sao hắn dám? ! Hắn không chỉ bị điên, còn không để lão gia vào mắt... Ô ô ô ô..."

Lý Bình khẽ nhíu mày, nhìn vị ái thiếp hao phí không ít tài nguyên lại tư chất và tâm chí có hạn, đến nay vẫn chỉ là Luyện Khí tầng hai trước mặt: "Xác định là Bùi Lăng kia?"

"Xác định!" Phụ nhân lau mặt lung tung, cũng không quan tâm son phấn bị trôi nhòe nhoẹt, nghẹn ngào nói, "Tiểu súc sinh kia vừa nhập tông môn, đệ tử phụ trách sắp xếp chỗ ở không bắt chẹt được, cố ý sắp xếp hắn đến phòng đám người Tư Quảng. Kết quả ngày hôm sau Thứ Vụ phong đã gửi tin tức tới, nói là ngay đêm hôm đó, Mệnh Hồn đăng ba người Tư Quảng đã tắt, địa điểm ngay tại chỗ ở trên Hòe Âm phong! Về sau Chấp Sự đường phái người đi thăm dò, nói... Nói ba hài tử đều... Đều bị nghiền xương thành tro!!!"

Nghĩ đến tôn nhi còn trẻ lại rơi vào kết quả như vậy, trong lòng nàng đau xót gần như không nói được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play