Nhưng chỉ như thế vẫn không đủ để xoa dịu sự tức giận và hận thù của Nhân Diện Chu, nó kéo Trần Hoàn đến trước mặt, bước chân như đao, trong khoảnh khắc cắt vào tay chân của Trần Hoàn, còn nhấm nuốt cánh tay kia ở ngay trước mặt hắn ta!
Nó vừa nhấm nuốt, trong đôi mắt lộ ra vẻ hung ác nhìn chằm chằm Đoan Mộc thành chủ.
Đoan Mộc thành chủ vuốt ve Chiêu Hồn Phiên mới lấy được, như cười mà không phải cười, mặt không đổi sắc.
Nhân Diện Chu cố ý thả chậm động tác ăn, một chút xíu đã ăn xong tay chân của Trần Hoàn, thấy Đoan Mộc thành chủ dù bận vẫn ung dung, liên tục cân nhắc, cuối cùng tức giận vung Trần Hoàn lên lưng như một con lợn, ôm hận trở về.
"Đạo hữu đi thong thả." Đoan Mộc thành chủ thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt pháp quyết, Trần Hoàn sắp chết lập tức phát hiện cuối cùng mình cũng có thể lên tiếng, không khỏi gắng gượng chống đỡ kêu lên: "Thành chủ tha mạng! Ta lấy Chiêu Hồn Phiên để hiếu kính thành chủ! Ta nguyện làm nô làm tỳ... Ta nguyện phát tâm ma đại thệ, cả đời này ta chỉ chịu sự sai phái của thành chủ và Minh Yên sư huynh, không tiếc xông pha khói lửa... Cầu thành chủ tha ta một mạng!"
"Cầu thành chủ khai ân!!!"
"Thành chủ... Thành chủ, ta đi đưa thư cho Minh Yên sư huynh, ta và Minh Yên sư huynh tình như huynh đệ!"
"Chỉ cần thành chủ tha ta một mạng, ta nguyện chịu sự sai phái của Đoan Mộc gia đời đời kiếp kiếp!!!"
Đoan Mộc thành chủ đứng chắp tay, thờ ơ mỉm cười.
Hy vọng trong lòng Trần Hoàn hoàn toàn bị phá hủy, chuyển thành cuồng loạn nguyền rủa: "Đoan Mộc Viêm! Tên súc sinh nhà ngươi!!! Thân là thành chủ Loa Sơn thành, không nghĩ che chở đệ tử Thánh tông, dám công khai giết người đoạt bảo, ngươi chết không yên lành!!!"
"Còn có tiểu súc sinh Bùi Lăng!!!"
"Tông môn Chấp Sự đường sẽ không bỏ qua cho các ngươi!!!"
Đoan Mộc thành chủ chỉ coi như gió núi thổi qua tai, không để ý tới.
Hắn ta cười ha ha, tâm trạng vui vẻ vung tay áo một cái, lại hóa thành một cơn gió mát quay về Loa Sơn thành.
Một lát sau, phủ thành chủ Loa Sơn thành, Bùi Lăng vừa rửa mặt xong đã được quản gia thông báo, trong lòng tràn đầy lo sợ đến chính đường.
Hắn đi vào, thấy Đoan Mộc thành chủ áo bào sạch sẽ, phong độ nhẹ nhàng ngồi ở trên cùng, trong tay lại cầm một tấm Chiêu Hồn Phiên.
"Bùi tiểu hữu." Đoan Mộc thành chủ vừa gặp Bùi Lăng, lập tức lộ ra vẻ đau thương, nhẹ nhàng đặt Chiêu Hồn Phiên lên trường kỷ ở bên cạnh, thở dài, "Thật xin lỗi. Nhân Diện Chu hung hãn, tiếc là ta đi chậm một bước, lệnh sư huynh Trần Hoàn vẫn táng thân trong miệng thú, ta nhiều lần khó khăn quyết tử đấu tranh mới đoạt lại di vật của hắn."
"!!!" Điều này thật sự quá tốt!!
Nhân Diện Chu thật là một yêu thú tốt!
Trong lòng Bùi Lăng mừng rỡ, lại cố hết sức tỉnh táo, mới ngăn chặn được khóe miệng nhếch lên, tiến lên giả mù sa mưa an ủi, "Thành chủ tuyệt đối đừng nói như vậy. Thành chủ cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, chuyện cũ đã qua, kính xin thành chủ nén bi thương."
Lúc nói lời này còn hơi không yên lòng, dò hỏi, "Đúng rồi thành chủ, ngoại trừ Trần sư huynh, những sư huynh sư tỷ khác..."
"Ôi, lúc ta chạy đến, vừa hay thấy Trần tiểu hữu bị Nhân Diện Chu làm hại." Đoan Mộc thành chủ tỏ vẻ đau khổ, "Về sau, ta cũng cẩn thận tìm kiếm, chỉ tiếc không tìm được cái gì. Chỉ mong bọn họ có thể bình an trở về mới được."
Bùi Lăng nghe vậy trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ những người kia phải chết hết trong tay Nhân Diện Chu mới được.
Không phải, dù bọn họ không có chứng cứ mình hãm hại bọn họ, khó mà lợi dụng môn quy đối phó hắn, cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế trả thù.
Tai hoạ ngầm thế này quá phiền toái, đợi lát nữa có nên đi ra ngoài thành ẩn núp, tiên hạ thủ vi cường hay không?
Hắn đang suy nghĩ, chợt nghe Đoan Mộc thành chủ thổn thức nói: "Bất kể nói thế nào, các ngươi là một đội ngũ. Bây giờ chỉ còn mình người, vậy ta giao di vật của Trần tiểu hữu cho Bùi tiểu hữu, ngươi cất đi. Chiêu Hồn Phiên này là Phù khí thượng phẩm, còn là thứ nổi bật trong rất nhiều Phù khí thượng phẩm được ghi chép trong Chư Pháp các ngoại môn Thánh tông, ngươi nhận lấy có thể hộ đạo, cũng là tưởng niệm."
Nói xong, đã dùng một tay đưa Chiêu Hồn Phiên qua.
Tốt như vậy?
Bùi Lăng nghe vậy ngẩn người, cũng không kiềm chế được ý cười nơi khóe miệng, hắn vô thức đưa tay ra nhận, chỉ là lời khách sáo vừa đến bên miệng, ngẩng đầu thấy áo ngoài của Đoan Mộc thành chủ sạch sẽ, lập tức giật mình!
"Thành chủ!!!" Bùi Lăng đột nhiên đẩy Chiêu Hồn Phiên về, nghĩa chính từ nghiêm nói, "Ngài nghĩ ta là người thế nào rồi?! Một đám hậu bối chúng ta đến chỗ ngài quản lí để làm nhiệm vụ, cũng chỉ mang hộ một bức thư nhà cho ngài mà thôi. Chỉ là việc tiện tay lại làm phiền ngài nhiệt tình chiêu đãi, không những kể rõ việc của Nhân Diện Chu, còn ban thưởng linh tửu có trợ giúp cho tu hành."
"Ưu ái như thế, thật sự như con cháu ruột thịt."
"Chúng ta không thể báo đáp, thậm chí bởi vì đám người Trần sư huynh trêu chọc Nhân Diện Chu, lại gây cho ngài và Loa Sơn thành rất nhiều rắc rối."
"Thành chủ không so đo những việc này, bây giờ Chiêu Hồn Phiên này cũng là thành chủ lao tâm lao lực lấy về, nếu Bùi Lăng ta còn nhận lấy, chẳng phải đã trở thành tiểu nhân mặt dày vô sỉ rồi sao?!"
Hắn vội nhét Chiêu Hồn Phiên vào trong tay Đoan Mộc thành chủ, nặng nề nói, "Kính xin thành chủ phải nhận lấy Chiêu Hồn Phiên này, tạm thời cho chúng ta bày tỏ sự áy náy!"
"Vậy không tốt lắm đâu?" Đoan Mộc thành chủ thở dài, ánh mắt thương cảm, "Chiêu Hồn Phiên này cũng có chút danh tiếng ở Thánh tông ngoại môn, đám người Trần tiểu hữu đã thu xếp từ khi tiến tông, vất vả nhiều năm như vậy..."
"Cho nên thành chủ nhất định phải nhận lấy nó." Lúc này quần áo sau lưng Bùi Lăng ướt đẫm, mẹ nó tông môn nham hiểm quả nhiên là tông môn nham hiểm, uổng công hắn tự xưng say mê cẩu đạo nhiều năm, xem ra vẫn là tư chất ngu dốt chỉ học được da lông của cẩu đạo, hoàn toàn không nhận ra bản tính hung tàn của lão gia hỏa này.
Trước đó vị thành chủ này đã cẩn thận hỏi rõ vị trí, còn tưởng thật lòng thật dạ đi cứu người, không ngờ là vội vã đi giết người đoạt bảo.
Nếu không phải Bùi Lăng cẩn thận, phát hiện được cái gọi là "nhiều lần khó khăn quyết tử đấu tranh mới đoạt lại di vật" có vấn đề từ quần áo của đối phương, vừa nãy chỉ cần nhận Chiêu Hồn Phiên này, chỉ sợ cũng phải nối gót theo Trần Hoàn, chết trong miệng Nhân Diện Chu.
Lúc này Bùi Lăng nhìn Chiêu Hồn Phiên này, Phù khí thượng phẩm gặp quỷ, cái này mẹ nó là cái bùa đòi mạng!
Hắn giữ chặt tay Đoan Mộc thành chủ, khẩn thiết nói, "Nếu thành chủ không chịu nhận là đang xem thường đám hậu bối Luyện Khí kỳ chúng ta. Ngại thực lực chúng ta thấp, tế luyện một Phù khí không ra sao, không xứng với ngài!"
"Cái này..." Đoan Mộc thành chủ do dự.
Bùi Lăng thấy thế không ngừng cố gắng, phất áo bào quỳ rạp xuống đất, đau lòng nhức óc nói: "Thành chủ! Tất cả mọi người là môn nhân Thánh tông, nếu ngài không nhận, vậy sẽ khiến trái tim tu sĩ Luyện Khí kỳ chúng ta rét lạnh!"
"Như ngài đã nói, Chiêu Hồn Phiên này tiêu tốn vô số tâm huyết của Trần sư huynh, vậy cho dù Trần sư huynh vẫn lạc, cũng hy vọng Chiêu Hồn Phiên có thể gặp được minh chủ."
"Một kẻ học sau tiến cuối như ta, sao xứng chứ?"
"Chỉ có ở trong tay thành chủ, mới không coi là bôi nhọ Phù khí thượng phẩm này."
"Dù Trần sư huynh dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng đồng ý làm như thế!"
"Ôi, Bùi tiểu hữu, ngươi làm gì vậy? Nhanh dậy đi! Nhanh dậy đi!" Cuối cùng vẻ mặt Đoan Mộc thành chủ thả lỏng, một tay cầm Chiêu Hồn Phiên, một tay đi đỡ Bùi Lăng, trong miệng nói, "Ta nhận lấy không được sao? Như ngươi đã nói, đều là môn nhân Thánh tông, sao cần làm đại lễ như thế?"
Trong lòng Bùi Lăng cũng thả lỏng, thuận thế đứng dậy.
Sau lần này, cho lão già này Chiêu Hồn Phiên, mình cũng nên an toàn?
Chờ chút!
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hình như Yếm Sinh Đao trên lưng mình cũng hơi không tầm thường! Nếu không, sao ba người Lý Tư Quảng ba người kia lại vừa thấy đã có ý đồ?
Bùi Lăng lập tức hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người!
Mặc dù sau khi giết chết đám người Lý Tư Quảng, hắn đã bao phủ Yếm Sinh Đao cực kỳ chặt chẽ, tránh cho gây thêm rắc rối, nhưng trước mặt là tu sĩ Trúc Cơ! Ai biết có cách gì xuyên thấu qua lớp ngụy trang để phát hiện phẩm chất của Yếm Sinh Đao hay không?
Làm sao bây giờ?
Mình giao ra?
Nhưng giao ra thì lão già này vẫn chưa yên tâm, giết người diệt khẩu thì sao?
Hơn nữa, sau khi giao ra, hắn dùng cái gì?
Bùi Lăng suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cắn răng một cái, quyết định yên lặng theo dõi sự thay đổi.
Biết đâu Đoan Mộc thành chủ căn bản không chú ý tới Yếm Sinh Đao, mình cần gì tự nhiên chen ngang?
Trên thực tế Đoan Mộc Viêm thật sự không chú ý tới binh khí của Bùi Lăng, dù sao đây chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng bốn vừa nhập môn, cũng không phải xuất thân đại tộc, hắn ta thấy, có thể có thứ tốt gì chứ?
"Bùi tiểu hữu, xảy ra chuyện như vậy." Đoan Mộc thành chủ rất hài lòng với sự biết điều của Bùi Lăng, vuốt chòm ngắn râu, thái độ ôn hòa hơn chút, nhỏ nhẹ nói, "Không biết ngươi dự định khi nào trở về tông môn?"
Về tông?
Bùi Lăng vừa lấy lại bình tĩnh lại cảm thấy trái tim treo lên cao.
Về tông là chuyện không thể nào, còn chưa nghĩ ra cách kiếm linh thạch, chỉ có thể lăn lộn ở bên ngoài trước mới giữ được mạng nhỏ.
Lại nói, nếu không phải lúc trước hắn vội vã chạy khỏi tông môn, cũng không đến mức bị đám người Trần Hoàn lừa gạt.
Hiện tại, Loa Sơn thành này cách xa tông môn, trong chốc lát người nhà của ba người Lý Tư Quảng không với tay đến được. Còn đám người Trần Hoàn kia, chết cũng đã chết, chạy cũng đã chạy, Chiêu Hồn Phiên đã trở thành chiến lợi phẩm của thành chủ, hắn cũng sống sót qua rất nhiều cửa ải, trò chuyện vui vẻ với Đoan Mộc Viêm, mặc dù Đoan Mộc Viêm này cũng rất nham hiểm, nhưng dù sao cũng là một nhân tài, nói chuyện lại êm tai, thật sự còn dễ chịu hơn Bùi phủ được gọi là nhà ở Lộc Tuyền thành.
Hắn cũng không muốn đi!
Nghĩ đến đây, trên mặt Bùi Lăng lộ vẻ khó xử: "Cái này... Thành chủ, lần này chúng ta đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, mặc dù bây giờ các sư huynh sư tỷ đều... Nhưng ta còn muốn thử một mình hoàn thành nhiệm vụ, như thế cũng cảm thấy an ủi đám người Trần sư tỷ ở trên trời có linh thiêng. Cho nên, chỉ sợ còn phải quấy rầy thành chủ một thời gian."