"Vậy... Vậy vẫn là Trần sư huynh cầm đi, dù sao ta cũng là trận tu, chưa chắc đã không có những phương pháp để khác chạy thoát."

Trần Hoàn không nói gì nhét phù lục vào trong tay nàng, tiếp theo nói với Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm: "Việc này không nên chậm trễ! Chỉ sợ chốc lát nữa Nhân Diện Chu sắp đuổi kịp, các ngươi nhanh đến Tử Trận."

Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm nhìn nhau, lúc này hai người đều là tinh huyết hao tổn hầu như không còn, khí tức yếu ớt, bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn, liền ôm quyền nói: "Vâng!"

Bọn họ vội vàng tiến đến Tử Trận, ánh mắt Trần Hoàn tĩnh mịch nhìn một lát, xác nhận hai sư đệ đều đã đi xa, bỗng nhiên quay đầu phân phó Tiêu Đạp Toa còn đang lo lắng: "Chờ bọn họ tiến vào Tử Trận, lập tức phát động trận pháp, đều luyện người vào Chiêu Hồn Phiên."

"... A?" Tiêu Đạp Toa khẽ giật mình, trong chốc lát lại không kịp phản ứng, xoa góc áo ngơ ngác nhìn hắn ta.

"Tử Trận còn không nhốt được Bùi Lăng, sao có thể nhốt được Nhân Diện Chu?" Trần Hoàn đè ép sự nôn nóng trong lòng, ôn nhu khuyên nhủ, "Vừa nãy ta nói những lời kia, chỉ vì ổn định bọn họ thôi. Dù sao bọn họ biết rõ chúng ta không có khả năng địch nổi Nhân Diện Chu, nhưng vẫn liên lụy cả chúng ta, hiển nhiên không có ý tốt. Nếu là ăn ngay nói thật, chúng ta dẫn theo bọn họ trốn không thoát, so với toàn quân bị diệt, không bằng tráng sĩ chặt tay... Nhưng nếu ta nói như vậy, biết đâu hai người bọn họ sẽ liều mạng với chúng ta."

"Hơn nữa bọn họ cũng không vô tội."

"Ngươi đừng quên, vừa nãy Mị Nhi đi cùng bọn họ, bây giờ chỉ hai người bọn họ trở về, biết đâu Mị Nhi đã bị bọn họ hại, dùng để cản chân Nhân Diện Chu."

"Nếu chỉ có một mình ta cũng không sao, cùng lắm thì cùng trốn đi, ta là Luyện Khí tầng sáu, dù sao cũng chạy nhanh hơn bọn họ."

"Nhưng Tiêu sư muội phải làm sao? Ngươi cũng là Luyện Khí tầng năm giống bọn họ. Bọn họ không nắm chắc có thể chạy về Loa Sơn thành trước khi Nhân Diện Chu đuổi kịp, sao Tiêu sư muội có thể thoát khỏi nguy hiểm được?"

"Chẳng lẽ lại để ta mặc kệ ngươi?"

"Nhưng ta phải dẫn theo ngươi, chỉ sợ hai chúng ta đều chạy không thoát!"

Hắn ta nói đến chỗ này, trên trán hiện ra vẻ tàn nhẫn, "Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể hy sinh hai vị sư đệ, sớm luyện chế Chiêu Hồn Phiên, như thế ngươi và ta mới có thêm chút hy vọng sống."

Lúc đầu Tiêu Đạp Toa vô cùng hoảng sợ, dù sao ở trong mắt của nàng, mặc dù Trần Hoàn xảo trá tàn nhẫn với người ngoài, nhưng từ trước đến nay luôn thành thật với đám người một nhà này. Ai ngờ, vị sư huynh vừa trách cứ nàng vì Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm, vừa quay đầu đã muốn luyện hai vị sư đệ này vào Chiêu Hồn Phiên?

Nhưng nghe Trần Hoàn nói gần nói xa lại vì cân nhắc cho nàng, vốn Tiêu Đạp Toa đã cảm mến hắn ta, lúc này biết rõ sự khẩn cấp của việc này, cũng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.

Suy nghĩ lại một chút xưa nay Hoàng Hiển và Trương Trọng Cầm luôn nói năng lạnh nhạt với nàng, ngay vừa rồi cũng hơi trách cứ vì việc Bùi Lăng trốn thoát. Mỗi lần đến lúc này, đều chỉ có Trần Hoàn giải vây cho nàng.

Bây giờ dù giúp đỡ Trần Hoàn luyện bọn họ, hình như cũng là việc thường tình.

Nghĩ như vậy, Tiêu Đạp Toa không do dự nữa, gật đầu nói: "Được! Chỉ là Trần sư huynh, bây giờ hai người bọn họ tổn thương nguyên khí, canh giờ cũng không đúng, chỉ sợ hiệu quả chưa chắc đã tốt bằng Bùi Lăng."

"Việc khẩn cấp phải thay đổi theo tình hình, không để ý nhiều như vậy." Trần Hoàn thúc giục nói, "Nhân Diện Chu có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, sư muội, xin hãy nhanh chóng ra tay! Nếu không hai vị sư đệ phát hiện mánh khóe, biết đâu tự nhiên xảy ra sơ suất."

Thế là Tiêu Đạp Toa không do dự nữa, vội vàng đi vào Mẫu Trận, lấy ra trận bàn, liên tục bấm niệm pháp quyết, chỉ thấy trận văn trên mặt đất vốn hiện ra huyết quang nhàn nhạt dần sáng lên, toàn bộ mặt đất bắt đầu vặn vẹo như vật sống, tiếp theo một luồng nhịp đập chậm chạp lại kiên định truyền đạt ra...

Trong khe núi phía dưới, Tử Trận tiếp thu được sự triệu hoán của Mẫu Trận, cây cối huyễn tượng ầm vang vỡ nát.

Thay vào đó là vô số xúc tu huyết sắc, tràn đầy trời đất lao về phía Hoàng Hiển, Trương Trọng Cầm đang vô cùng sợ hãi khôi phục thể lực.

"Cái này?!" Lúc đầu hai người phát hiện được động tĩnh, còn tưởng là Nhân Diện Chu đuổi tới, cuống quít nhảy lên một cái, nhưng trong tầm mắt không phải là khuôn mặt người quỷ dị kia, lại là vô số xúc tu, không khỏi giật mình, "Đây là hiệu quả rút hồn luyện huyết của Tử Trận... Nhân Diện Chu chưa vào trận, sao lại phát động rồi?!"

"Tên súc sinh này Trần Hoàn!!!" Hai người chỉ hơi sợ sệt, đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi chửi ầm lên, "Lão tử bán mạng cho ngươi lâu như vậy, ngươi mẹ nó lại chuyển tay muốn bán lão tử?!"

Trong Mẫu Trận, Trần Hoàn mắt điếc tai ngơ với tiếng giận mắng trong khe núi, chỉ hỏi Tiêu Đạp Toa: "Còn bao lâu nữa?"

"Rất nhanh!" Trong lòng Tiêu Đạp Toa cũng gấp gáp, dù sao Nhân Diện Chu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trước đó nàng tiêu hao linh lực lại chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này chỉ có thể nuốt một viên đan dược, cưỡng ép thôi động trận pháp, nói, "Sư huynh chờ một lát, nhiều lắm là thời gian uống cạn chung trà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play