Chạy rồi lại chạy, cuối cùng Kế Thừa Long hoàn toàn kiệt sức, hắn ta mệt mỏi ngồi bệt xuống mặt đất, nhìn mộ bia lại xuất hiện ở trước người mình, nước mắt tuôn rơi, vừa nằm rạp trên mặt đất liều mạng dập đầu về phía mộ bia, vừa cuồng loạn cầu xin tha thứ, "Ta biết sai! Ta không nên quên ngươi... Ta không nên không nhớ rõ ngươi... Nhưng ngươi đã nhập thổ vi an, âm dương khác biệt, ngươi... Nếu ngươi cảm thấy tịch mịch, sau này ta tìm người bàn một đám minh hôn cho ngươi... Ngươi thả ta đi..."
"Cầu xin ngươi muội muội, ngươi thả ta đi... Buông tha ta... Buông tha ta..."
Sáng sớm hôm sau.
Kế Thừa Long mê man tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, phát hiện mình đang ghé vào một chiếc giường hẹp.
Đây là nơi mà thê tử của hắn thường nghỉ ngơi, bố trí đơn giản, không thể nói đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Vì vậy Kế Thừa Long bò ngồi dậy, chỉ cảm thấy đau lưng, trên dưới cả người không có một chỗ nào thoải mái, rõ ràng đã ngủ thật lâu, tinh thần lại rất uể oải, mỏi mệt đến mức hắn ta hận không thể ngã xuống ngủ tiếp một giấc.
Hắn ta mơ hồ nhớ kỹ, hình như tối hôm qua mình đã gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT