Quả nhiên tông môn nham hiểm đúng là tông môn nham hiểm, hắn lại tin tưởng đám người Trần Hoàn không có ác ý với mình. Quên đi, bây giờ không phải lúc ảo não, phải nghĩ cách thoát thân.
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng nói với tỳ nữ kia: "Ta đã biết, ngày mai ta sẽ nói chuyện này với quản sự. Chỉ là ngươi cũng biết, Trần sư huynh và Trần sư tỷ đều là đồng môn của ta, là bọn họ phân phó xử trí tỷ tỷ ngươi, nếu để bọn họ biết sau đó ta lại đi cầu xin, cũng không tốt lắm. Cho nên ngươi coi như ta chưa hỏi gì cả, sau này tỷ tỷ ngươi được thả ra, cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Thấy tỳ nữ thiên ân vạn tạ cáo lui, Bùi Lăng thở sâu, thu thập vật tùy thân một chút, nhưng nghĩ lại, lại đặc biệt lấy ra một vài thứ không phải cần thiết từ túi trữ vật, đặt lung tung ở các góc trong phòng, sau đó còn làm trên giường hỗn loạn, đặc biệt nằm nghỉ ngơi một lát.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc hơn, Bùi Lăng do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng đặt Yếm Sinh Đao được bao bọc kín mít ở đầu giường, tiếp theo nhẹ nhàng đẩy cửa sau, nhảy một cái ra ngoài, đi thẳng đến bên ngoài khách viện!
Bên ngoài cửa sau là một cái chậu hoa không nhỏ, sau đó là đường mòn lát đá vụn, bên ngoài nữa là mấy gốc cây to lớn.
Bùi Lăng bước qua chậu hoa, vừa đặt chân lên đường mòn, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói lạnh băng đến cực điểm: "Bùi sư đệ, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đi đâu?"
Cả người hắn cứng đờ.
Còn chưa có hành động, chỉ thấy có người bay xuống từ trên nhánh cây như một phiến lá khô, lại là Hoàng Hiển!
Hắn ta ôm ngực, híp mắt, ánh mắt lạnh buốt đảo qua đảo lại trên người Bùi Lăng, lạnh giọng nói: "Nói đi, ngươi muốn đi đâu?"
"Hoàng sư huynh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Bùi Lăng cố gắng bình tĩnh, nói, "Ta vừa phát hiện ta làm rơi món đồ quan trọng, có thể ban ngày rơi trên đường đi, vì vậy dự định đi tìm một chút."
Hoàng Hiển cười lạnh một tiếng, nói: "Thật sao? Rơi thứ gì? Ta cùng đi tìm giúp ngươi!"
Trong giọng nói hắn ta lộ ra vẻ cứng rắn không cho cự tuyệt, sống lưng Bùi Lăng lập tức căng cứng, chợt bình tĩnh nói: "Là một cái túi thơm đã rất cũ kỹ, nhưng đó là di vật do mẫu thân ta để lại cho ta, vì vậy không dám rời người một lúc nào."
Hắn hình dung sơ qua dáng vẻ, lại nói, "Hoàng sư huynh, xin hỏi ngươi có từng thấy không?"
Hoàng Hiển híp mắt đánh giá hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Đao của ngươi đâu? Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, sao không mang theo?"
"Sư huynh nói đùa." Bùi Lăng tỏ vẻ không hiểu, "Chỉ đi tìm đồ mà thôi, hơn nữa theo trí nhớ của ta, rất có thể rơi ở trong phủ thành chủ, mang theo binh khí làm gì?"
Lúc này Hoàng Hiển mới thản nhiên nói: "Ngày mai ngươi và Trần sư muội phải đối phó hoa yêu, ban đêm vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mới được. Nếu ngươi đã đánh rơi túi thơm ở trong phủ thành chủ, vậy ngươi về ngủ trước đi, ta đi tìm giúp ngươi."
Bùi Lăng vội nói: "Vậy sao được..."
"Cứ làm vậy đi!" Hoàng Hiển ngẩng đầu, hơi nghiêm nghị nhìn về phía hắn, có ý riêng nói, "Làm sao? Bùi sư đệ cứ không muốn nghỉ ngơi, muốn chạy ra bên ngoài sao?"
Hoàng Hiển cố ý nhấn mạnh một chữ "chạy", Bùi Lăng và hắn ta nhìn nhau một lát, mới hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói: "Vậy... Làm phiền sư huynh?"
Sau đó xoay người đi ngược về bồn hoa, chỉ là chưa đi được hai bước, lại dừng chân, Hoàng Hiển thấy thế ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Thấy Bùi Lăng xoay người lại, dường như không yên lòng căn dặn: "Sư huynh nhất định phải cẩn thận tìm, cái túi thơm kia rất quan trọng với ta!"
"... Ngươi yên tâm đi." Hoàng Hiển tản đi sát ý, như cười mà không phải cười nói, "Chỉ cần đồ ở trong phủ, ta cam đoan tìm ra cho ngươi. Nếu tìm không thấy, vậy sẽ phải nhờ sư đệ suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc cái túi thơm rất quan trọng với ngươi rơi ở nơi nào rồi?"
Bùi Lăng như không nghe ra ý khác trong lời nói của hắn ta, sau khi liên tục nói cảm tạ, lúc này mới quay người rời đi.
Hoàng Hiển nhìn hắn lại trở về phòng của mình, lúc này mới hừ lạnh một tiếng: "Trần sư muội, ngươi đã nghe được lời nói của tiểu tử này rồi chứ?"
Trần Mị đi ra từ trong rừng cây tối tăm, ánh trăng xuyên qua tán cây loang lổ chiếu xuống mặt nàng, soi sáng sắc mặt tái nhợt: "Ta sẽ để Tầm Tung Phong đi tìm!"
Không lâu sau, chiếc túi thơm bị Bùi Lăng cố ý ném đi trước đó đã được đặt trên bàn trong phòng Trần Hoàn.
"Ta phát hiện cái này ở trong rừng trúc, vừa rồi chúng ta trở về, đúng là có đi ngang qua nơi đó." Trần Mị như trút được gánh nặng nói, "Hơn nữa lúc hắn đi ra ngoài cũng không mang binh khí, nhìn không giống đã phát hiện gì đó."
"Mặc kệ hắn có phát hiện hay không, tóm lại sau khi lên núi vào ngày mai, cũng không phải do hắn quyết nữa." Trần Hoàn từ tốn nói, "Trong mấy canh giờ tiếp theo, còn phải làm phiền Hoàng sư đệ, Trương sư đệ một trước một sau trông coi hắn."
Trần Mị nghiêm nghị: "Đúng!"
Cùng lúc đó, trong tiểu lâu, sắc mặt Bùi Lăng âm trầm vuốt ve Yếm Sinh Đao.
Vừa nãy hắn cố ý không đeo đao đi ra ngoài, nếu chỉ sợ bóng sợ gió một trận, hoặc là đám người Trần Hoàn còn chưa nghĩ tới việc theo dõi mình, vậy lại lặng lẽ quay về lấy đao cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Nếu có người nhìn chằm chằm, cũng như lúc Hoàng Hiển xuất hiện, hắn không mang đao cũng có thể tỏ ra càng vô hại hơn, hoàn toàn không biết gì cả.
Không cần suy nghĩ tình huống hiện tại nữa, cửa sau có Hoàng Hiển, có lẽ cửa trước cũng có người trông coi.
Với thực lực của hắn, bây giờ căn bản chạy không thoát!
Mặc dù không biết những người này muốn làm gì, nhưng tất nhiên là muốn gây bất lợi cho hắn, nếu không cần gì sợ hắn chạy?
Hiện tại phải làm sao? Trong lòng Bùi Lăng suy nghĩ từng cách đối phó, xin Đoan Mộc thành chủ giúp đỡ? Nhưng hắn không quen không biết thành chủ, tại sao thành chủ phải đắc tội đám người Trần Hoàn vì hắn?
Hơn nữa đám người Trần Hoàn đã đặc biệt lừa hắn đến chỗ này, sao biết được Đoan Mộc thành chủ có cùng một bọn hay không?
Nếu không một Trúc Cơ kỳ tu sĩ, còn là trận tu, đêm hôm khuya khoắt đám người Hoàng Hiển theo dõi thế này, Đoan Mộc thành chủ thật sự không phát hiện sao? Phát hiện lại không xuất hiện, điều này đã nói rõ thái độ của hắn ta.
Tùy tiện tìm tới cửa... Chưa nói đến đang bị đám người Hoàng Hiển theo dõi, liệu mình có cơ hội này hay không, cho dù có, có lẽ cũng không nhận được sự đáp lại gì.
"Bùi sư đệ, ngươi dậy rồi sao?" Bùi Lăng trái lo phải nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ ra cách nào đáng tin, lúc sắc trời tảng sáng hắn còn đang vắt hết óc, Trần Mị đã nhẹ nhàng bước tới gõ cửa, không đợi Bùi Lăng trả lời, nàng đã đi thẳng vào trong phòng ngủ, như cười mà không phải cười đặt một cái túi thơm lên mặt bàn, nhìn Bùi Lăng nói, "Đã dậy rồi vậy thu dọn một chút, chúng ta đi nhanh đi! Đúng rồi, đã tìm được túi thơm của ngươi, thứ trọng yếu như vậy, phải cất thật kỹ, đừng làm rơi mất nữa!"
Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, gượng cười nói: "Đa tạ sư tỷ."
Hắn chậm rãi cất túi thơm vào trong ngực, làm như lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là đi làm nhiệm vụ." Trần Mị quấn một sợi tóc dài vòng quanh đầu ngón tay, cười hỏi lại, "Ngươi không quên mục đích chúng ta đi ra ngoài chứ? Chúng ta không đến Loa Sơn thành để du sơn ngoạn thủy."
"Sư tỷ, ta nói là hoa yêu kia ở đâu?" Bùi Lăng bị nàng nhìn chằm chằm, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhanh chóng thu dọn hành lý một chút, đeo Yếm Sinh Đao ở bên eo, theo nàng rời khỏi lầu nhỏ, "Có chỗ nào cần chú ý không?"
Trần Mị ý tứ sâu xa nói: "Vội cái gì? Trên đường đi có nhiều thời gian, đến lúc đó sẽ cẩn thận nói với ngươi, hiện tại đi trước đã."
Trên đường có nhiều thời gian?
Trong lòng Bùi Lăng lập tức "lộp bộp" một cái, hắn nhớ mang máng trước đó Trần Hoàn và Trần Mị đều nói hoa yêu ở ngay gần Loa Sơn thành!
Chẳng lẽ nhiệm vụ này là giả, bọn họ căn bản không muốn dẫn hắn đến chỗ hoa yêu?
Sau khi ra khỏi thành đã nhanh chóng chứng minh nghi ngờ này: Sau khi một đoàn người ra khỏi thành đến một chỗ hẻo lánh, Trần Hoàn liền nói với Tiêu Đạp Toa: "Tiếp theo phải làm phiền Tiêu sư muội."
Tiêu Đạp Toa đầy tình cảm liếc nhìn hắn ta, nói: "Không phiền, Trần sư huynh yên tâm, ta nhất định giúp ngươi đạt được mong muốn."
Nói xong lấy ra một cái trận bàn, bấm mấy đạo pháp quyết đánh vào, khẽ kêu một tiếng, "Gió nổi lên!"
Đất bằng đột nhiên dâng lên một trận cuồng phong, cuốn đám người lên, nhanh chóng đi đến chân núi Loa sơn ở đằng xa!
Bùi Lăng bất ngờ không đề phòng bị quấn lên không trung, không khỏi hoảng sợ, trong chốc lát không nắm giữ tốt cường độ, quay cuồng trong gió một lúc! Chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đột nhiên bên eo siết chặt, lại là Trần Hoàn vung ra một sợi trường tiên giữ chặt lấy hắn, lúc này mới điều chỉnh xong tư thế từ đầu đến chân.
Hắn lấy lại bình tĩnh, chưa mở miệng, thoáng nhìn một mảng màu hồng trắng ở góc đông nam, dường như điểm thêm một mảng màu xinh đẹp giữa màu xanh bao phủ khắp nơi, rõ ràng là một rừng hoa có quy mô cực lớn!
Nhưng phương hướng bọn họ đang đi lại là phía tây nam có màu xanh nhạt đan xen màu xanh biếc kéo dài!
Mặc dù hướng kia có cỏ cây sum suê, lại đều là cỏ thơm cây xanh.
Nghĩ như thế nào cũng thấy không phải chỗ của hoa yêu!
Tiêu Đạp Toa gia trì cuồng phong tốc độ cực nhanh cho mọi người, không lâu sau đã bay lượn đến trước khu rừng rậm dưới chân núi Loa sơn.
Chỉ là sau khi một đoàn người hạ xuống từ trên cao, đã thấy sắc mặt Tiêu Đạp Toa trắng bệch, lung lay sắp đổ, lại không nói nổi một lời nào.
Hiển nhiên vừa rồi đi đường như thế đã khiến nàng tiêu hao rất nhiều.
Trần Hoàn vội vàng tiến lên, tự mình đỡ nàng hỏi han ân cần một lúc, tiếp theo nói: "Đợi lát nữa còn cần sư muội tự mình ra tay, trước hết để Hoàng Hiển cõng ngươi đi đường đi."
Tiêu Đạp Toa nghe vậy hơi buồn bã không vui, đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Trần Hoàn, hiển nhiên nàng càng hy vọng Trần Hoàn cõng mình.
Nhưng Trần Hoàn khẽ giải thích vài câu tình huống trong núi rừng phức tạp, hắn ta có thực lực mạnh nhất, nhất định phải luôn chú ý đội ngũ, không tiện tự mình chăm sóc nàng vân vân... Tiêu Đạp Toa cũng cố mà đồng ý.
Bùi Lăng nhìn tình cảnh này, trái tim hoàn toàn chìm xuống.
Hắn giả vờ không hiểu quay đầu hỏi Trần Mị: "Trần sư tỷ, hoa yêu ở bên trong sao?"
"Hoa yêu?" Trần Mị cũng đang nhìn hắn, nghe vậy mỉm cười sâu xa, nói, "Ngươi cứ đi theo là được."