Giãy giụa một lát, Vụ Liễu lộ ra vẻ nổi giận, đột nhiên một tay ném Bùi Lăng bay ra, kêu lên, "Tốt nhất ngươi đừng làm mấy chuyện chọc giận chủ nhân! Để chủ nhân giao ngươi cho ta trong cơn nóng giận!!!"

Bùi Lăng lảo đảo lùi lại mấy bước, trong lòng lại thở phào một hơi, cười khan một tiếng, không dám nói lời nào.

"..." Vụ Liễu sợ hãi Lệ tiên tử không dám làm gì Bùi Lăng nữa, trút hết lửa giận ngập trời sang đám hài đồng ẩn hình vây công Bùi Lăng trước đó, nàng vẫy ô quang bắt vào trong tay, đã thấy ô quang kia là một đế đèn nho nhỏ, bàn tay tái nhợt của Vụ Liễu lướt qua trên đế đèn, lại thấy một đăng diễm nho nhỏ bùng lên.

Đăng diễm kia hoàn toàn ngược lại với đế đèn, là một luồng sáng vô cùng sáng.

Thậm chí sau khi xuất hiện, còn khiến đình viện rách nát sinh động hơn mấy phần.

Chỉ là trong đăng diễm này như có khuôn mặt hài đồng như ẩn như hiện, còn kèm theo tiếng khóc thê lương, dường như đang chịu sự tra tấn khó có thể tưởng tượng!

Vụ Liễu nghe nhìn một màn này, lại lộ ra vẻ vui sướng say mê, cuối cùng liếc nhìn Bùi Lăng, đổi sang giọng điệu thản nhiên như không có việc gì, dịu dàng nói: "Bùi Lăng công tử, ngươi biết không? Chỉ cần Huyết Sát đao pháp bắt đầu giết người luyện công, về sau ngươi chỉ có thể tiếp tục giết người! Dù là một ngày kia, nội sát không thể chèn ép ngoại sát, cũng không thể dừng tay..."

Nàng cố ý nói một nửa để lại một nửa, như cười mà không phải cười nhìn Bùi Lăng, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hàng lông mày cau chặt lộ ra vẻ lo lắng, lúc này mới hài lòng che tay áo cười khẽ, "Bùi Lăng công tử, hình như ngươi rất muốn hỏi ta điều gì đó?"

Vụ Liễu như quỷ mị vòng quanh hắn một vòng, trôi nổi giữa không trung, bàn tay lạnh buốt dán sát vào khuôn mặt Bùi Lăng, dịu dàng nói, "Công tử... Rốt cuộc muốn hỏi cái gì chứ? Mặc kệ hỏi cái gì đều nhớ kỹ, chỉ có thể hỏi một vấn đề, nếu vượt quá, ta sẽ cảm thấy rất phiền não... Đến lúc đó..."

Nàng híp lại mắt, nở nụ cười quỷ dị, "Công tử tuyệt đối không để ta phiền não, đúng không?"

"Đúng thế." Bùi Lăng không chậm trễ chút nào hỏi, "Vụ Liễu cô nương, xin hỏi ngươi biết có cách nào nhanh chóng kiếm được mấy vạn linh thạch không?"

"Mấy vạn linh thạch?" Dường như Vụ Liễu hơi nghẹn họng, lại nở nụ cười, mặt mày cong cong nói, "Chỉ có ngần ấy linh thạch, tại sao phải tốn sức suy nghĩ? Không phải đi theo chủ nhân là được sao?"

Bùi Lăng: "..."

Vụ Liễu lại nói: "Tùy tiện đồ thành vơ vét cũng đủ rồi."

Bùi Lăng: "..."

Vụ Liễu còn nói: "Hoặc là ngươi cũng có thể giết nữ hài thân thiết với ngươi trong mấy ngày nay, lột da nàng cho ta, ta cũng có thể giúp ngươi một lần, thế nào?"

"... Vụ Liễu cô nương nói đùa." Bùi Lăng thầm nghĩ mình thật sự vội đến váng đầu, nữ quỷ này không cản trở hắn đã không tệ rồi, sao có thể thật lòng thật dạ giải đáp cho hắn?

Hắn nghiêm mặt nói, "Trần sư huynh và Trần sư tỷ đối xử với ta rất tốt, làm người sao có thể lấy oán trả ơn?"

"Rất tốt?" Vụ Liễu cổ quái nhìn hắn, cười khanh khách, nói, "Ừm, lời này cũng có lý, vậy ngươi cứ từ từ tìm cách đi."

Nói xong lại hóa thành vô số hắc vụ ầm vang biến mất.

Ngay lúc Bùi Lăng thở phào, một quyển sách nện xuống trước mặt hắn.

Hệ thống bắt đầu phát ra tiếng nhắc nhở thu nhận sử dụng độn pháp xa lạ ở ngoại giới, giọng nói lạnh lùng nũng nịu của Vụ Liễu cũng đồng thời vang lên bên tai hắn: "Chủ nhân nói, luyện thành trong vòng bảy ngày, nếu không, chết!"

"..." Sắc mặt Bùi Lăng cứng đờ, cầm chuôi đao đi qua nhặt lên, lại thấy là bản chép tay giống với Huyết Sát đao pháp.

Lần này lợi hại hơn.

Hắn còn không nhận ra một chữ nào... Đằng sau chữ máu này là cái gì chứ?

Một lát sau, hệ thống nói: "Leng keng! Hoàn tất thu nhận sử dụng độn pháp xa lạ, mời ký chủ đặt tên!"

"... Cứ gọi là Huyết Loa độn pháp." Bùi Lăng vội ho một tiếng, trong lòng tự nhủ nhận được độn pháp máu gì đó ở Loa Sơn thành, tên gọi tắt là Huyết Loa độn pháp cũng không có gì sai.

Hắn cất quyển sách vào trong ngực, chỉ thấy cảnh vật xung quanh hơi chao đảo một cái, đình viện rách nát tích đầy tro bụi lập tức biến thành lâm viên cỏ cây sum suê yên tĩnh, trên đỉnh đầu có một vòng băng phách, ánh trăng trút xuống, sương bạc phủ đầy đất, trùng kêu ếch kêu, mọi tiếng động sinh sôi.

Nếu không phải người đang ở trong đình, trên người còn có vết thương, trong lòng gần như nghi ngờ tình cảnh vừa nãy là ảo tưởng.

Trong lầu các hai bên, bên Trần Hoàn lặng lẽ không có tiếng hơi thở, hơi cảm thấy tiếng hít thở, nhìn từ vị trí, chắc là hạ nhân đến phục vụ; bên Hoàng Hiển lại mơ hồ có tiếng vui đùa trêu chọc ầm ĩ, hơn phân nửa là hắn ta đang được mỹ tỳ hầu hạ.

Hiển nhiên, mặc kệ là Trần Hoàn hay là Hoàng Hiển, căn bản không phát hiện tình cảnh vừa rồi, thậm chí chủ nhân của tòa phủ đệ này, Đoan Mộc thành chủ Trúc Cơ kỳ cũng hoàn toàn không biết gì về biến cố lần này.

Vụ Liễu thật sự đáng sợ...

Sau khi trong lòng Bùi Lăng nghiêm nghị, nghĩ đến Lệ tiên tử lại cảm thấy đau đầu.

Chỉ là một U Hồn thị nữ đã kinh khủng như vậy, chủ nhân sẽ có thủ đoạn cỡ nào? Vị chủ nhân này lại còn bị hắn... Không! Hắn cũng là người bị hại! 

"Được rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là tiền phạt." Bùi Lăng hoảng sợ một trận, cảm thấy Lệ tiên tử đáng sợ hơn nữa, ít nhất không có ý trực tiếp chơi chết hắn.

Nhưng nếu không thể trả cho tông môn trong kỳ hạn, chắc chắn tông môn sẽ không hề chậm trễ muốn phá hủy hắn.

Hắn rón rén trở lại trong phòng, phát hiện cửa sổ vừa bị đánh vỡ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở trong đình viện?

Bùi Lăng thăm dò một lát vẫn nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát không suy nghĩ nhiều, nằm lên giường ngủ tiếp.

Dù sao Vụ Liễu có thể vô tung vô ảnh, coi Đoan Mộc thành chủ không ra gì, hắn cũng không dám lỗ mãng, tùy tiện sử dụng hệ thống tu luyện ở Loa Sơn thành.

Ai biết đến lúc đó hệ thống thiểu năng này sẽ chạy tới trộm đồ của Đoan Mộc thành chủ, hay đi kéo Trần Mị làm đạo lữ, hay đi giết đám người Trần Hoàn làm ngoại sát?

Vẫn nên chờ sau khi ra khỏi thành, nghĩ cách tránh đám người Trần Hoàn rồi lại nói.

Sau đó, cả buổi tối đều rất yên lặng, sáng ngày hôm sau, Bùi Lăng vừa dùng xong điểm tâm, Trần Mị đã đến tìm hắn, cười hỏi: "Bùi sư đệ, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, đám người ca ca định chuẩn bị ít đồ rồi lại rời thành, chúng ta không có việc gì, ngươi có tính toán gì không?"

"Sư tỷ, tu vi của ta thấp, liên tục đi đường thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày, có thể chứ?" Bùi Lăng bình tĩnh hỏi, "Đương nhiên, nếu sư tỷ có dặn dò gì, xin cứ nói."

Trần Mị nghe vậy, vẻ mặt khẽ thay đổi, dường như cực kỳ vui vẻ: "Không có không có, ta chỉ tới hỏi ngươi một chút, ngươi đã dự định nghỉ ngơi, vậy ta không làm phiền ngươi nữa."

Nói xong liền cáo từ.

Bùi Lăng thấy thế thở phào, lại hỏi thị nữ đang dọn dẹp chén đũa ở bên cạnh: "Loa Sơn thành có nơi nào giống như chợ không, là nơi thích hợp để đi dạo?"

Hắn cũng không cố ý lừa gạt Trần Mị, chỉ là hôm qua Hoàng Hiển nhắc nhở Bùi Lăng, đã không có ý tưởng gì với vị Trần sư tỷ này, cứ luôn ở cạnh Trần Mị, chẳng phải đang tự tìm rắc rối sao?

Lại nói Trần Mị ở bên cạnh, nếu hắn tìm được cách kiếm linh thạch, cũng không tiện độc chiếm.

Vậy lúc nào mới có thể tích lũy đủ tiền phạt?

Cho nên lừa Trần Mị rời đi xong, Bùi Lăng nghe ngóng tình hình Loa Sơn thành từ thị nữ, dặn nàng đừng nói cho đám người Trần Mị biết hành tung của mình, đi cửa sau rời khỏi khách viện, thản nhiên đi về phía chợ.

Cùng lúc đó, trong một rừng hoa đào kéo dài trăm dặm ở bên ngoài Loa Sơn thành, Tiêu Đạp Toa nhắm chặt hai mắt, trận bàn lơ lửng trước mặt, trong tay bắt từng đạo pháp quyết, một lát sau trận bàn rơi vào trong tay nàng, nàng mở mắt ra, hơi bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được! Rừng hoa này có dương khí quá thịnh, tương xung với Chiêu Hồn Phiên! Nếu cưỡng ép bố trí Phệ Hồn Tử Mẫu Trận ở đây, mặc dù cũng không phải không được, nhưng chỉ sợ hồn phách bị tách ra ngoài cũng chịu hao tổn, không có lợi cho việc tăng lên của Chiêu Hồn Phiên."

"Vậy làm sao bây giờ?" Hoàng Hiển nhíu mày lại, "Không phải ngươi đã thề chắc chắn không có vấn đề sao?"

"Chúng ta cũng là lần đầu đến đây, Tiêu sư muội nào biết được nơi này có thích hợp hay không?" Trần Hoàn vội vàng hoà giải, "Dù sao Loa sơn này rộng rãi, lại tìm một chỗ khác là được."

Hoàng Hiển vẫn không hài lòng lắm: "Chúng ta đều đi ra ngoài bày trận, vốn để một mình tiểu tử kia ở lại trong thành đã không ổn, còn kéo dài nữa biết đâu sẽ xảy ra biến cố."

"Hoàng sư huynh ngươi yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện." Trần Mị nói, "Mấy ngày trước đây ta đã hạ Thiên Lý Hương ở trên người hắn, trong vòng ngàn dặm, tiểu tử kia cũng trốn không thoát sự truy tìm của Tầm Tung Phong!"

Lúc đang nói chuyện nàng chạm nhẹ vào một con côn trùng đậu trên ống tay áo, con côn trùng kia tương tự ong mật, lại lớn khoảng ngón cái, vẻ ngoài có năm sáu phần tương tự với con ong mật bình thường, giác hút đặc biệt dữ tợn.

Nhưng lại rất dễ bảo ở trong tay Trần Mị, thân thiết cọ đầu vào đầu ngón tay của nàng.

Thấy Tầm Tung Phong này, Hoàng Hiển mới không nói gì nữa, mà Tiêu Đạp Toa tự cảm thấy mất mặt, cắm đầu nghiên cứu bản đồ một lát, đột nhiên vui mừng nói: "Đi về bên này! Chỗ này có một hẻm núi, nhìn địa thế chắc là có thể."

Đến lúc hoàng hôn, đám người Trần Hoàn kéo cơ thể mỏi mệt trở lại phủ thành chủ.

Nhất là Tiêu Đạp Toa, sắc mặt trắng bệch gần như đứng cũng đứng không vững, dựa nửa người vào trên người Trần Hoàn, gần như là được đỡ về.

"Mấy vị tiên sư đây là..." Quản sự khách viện đi ra nghênh đón thấy thế rất ngạc nhiên, "Có cần tiểu nhân đi bẩm báo quản gia không?"

"Không cần." Sắc mặt Trần Hoàn cũng không tốt lắm, hơi thở hổn hển, mới lên tiếng, "Chỉ là hôm nay đi đường hơi xa thôi, không có trở ngại. Làm phiền mang chút nước đến cho chúng ta rửa mặt là được... Đúng rồi, Bùi sư đệ đâu?"

Tiếng động khi đám người bọn họ trở về cũng không nhỏ, một phàm nhân như quản sự khách viện cũng nghe thấy tiếng, Bùi Lăng là tu sĩ không lý vào không nghe được.

Nhưng đến nay vẫn không xuất hiện, cũng không thể còn đang ngủ chứ?

Thấy quản sự tỏ ra mờ mịt, Trần Hoàn lập tức nói với Trần Mị: "Ngươi đi xem một chút đi, có lẽ Bùi sư đệ không thoải mái!"

Lời editor: Truyện mới truyện mới các đạo hữu ơi, cầu Kim phiếu, cầu đề cử, cầu bao nuôi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play