Đoan Mộc thành chủ nói: "Mặc dù ta chưa thể loại trừ Nhân Diện Chu, nhưng bí mật quan sát nhiều ngày cũng hiểu đại khái về phạm vi hoạt động hiện tại của nó, đợi lát nữa để quản gia lấy một bức bản đồ cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi vất vả chút, đi vòng qua là được."

Đám người Trần Hoàn thở phào, trịnh trọng cảm ơn thành chủ.

Sau đó lại nói một vài lời xã giao, Đoan Mộc thành chủ mới lấy cớ có việc bận rộn cáo từ, chỉ để lại quản gia tiếp tục chiêu đãi bọn họ.

Lần này không ở lại trong sảnh, mà chuyển đến một nhà thủy tạ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn món ngon ở chỗ này, còn có hai vò linh tửu cấp thấp theo Trần Mị giới thiệu là dùng một linh quả đặc thù nào đó để sản xuất ra, có trợ giúp cho việc tu hành.

"Đoan Mộc thành chủ thật sự khẳng khái hào phóng." Nhìn thấy hai vò linh tửu này, ngay cả Trần Hoàn vẫn luôn tỏ ra vô cùng khéo léo vào trước đó cũng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, vui vẻ nói, "Không uổng công ta cố ý tranh giành nhiệm vụ này."

Dường như loại linh tửu này vô cùng trân quý, thậm chí Trần Hoàn còn trực tiếp thu một vò vào trong túi trữ vật ngay trước mặt mọi người, chỉ mở một vò chia cho đám người trong bữa tiệc.

Bùi Lăng không nhịn được hỏi Trần Mị: "Trần sư tỷ, loại linh tửu này rất đắt sao?"

"Chẳng những đắt, hơn nữa rất khó mua được." Trần Mị nhẹ gật đầu, đột nhiên sợ hắn suy nghĩ nhiều lại an ủi, "Ngươi yên tâm đi, ca ca chỉ cảm thấy tu vi của chúng ta thấp, bây giờ uống hết hai vò rượu cũng là lãng phí, chẳng bằng cất một vò trước, sau này lại dùng. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ không thiếu phần của ngươi."

"Trần sư tỷ, ta không có ý này." Bùi Lăng vội vàng nói, "Ta đang nghĩ, loại linh tửu này quý như vậy, vậy có thể tự chế tạo sau đó lấy ra bán không?"

Trần Mị không nhịn được cười nói: "Bùi sư đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Sở dĩ loại linh tửu này quý giá, kỹ thuật chỉ là phụ, chủ yếu là linh quả dùng để ủ rượu cần trồng ở một nơi đặc biệt mới có thể trưởng thành, còn phải có người chuyên chăm sóc... Người bình thường đừng nói đến ủ rượu, ngay cả muốn nếm thử trái cây cũng cực kỳ khó khăn. Nếu không có ai lại chê linh thạch chứ?"

Cũng đúng...

Ánh mắt Bùi Lăng ảm đạm, thở dài trong lòng, con đường kiếm tiền này cũng không dễ dàng.

Ừ, được rồi, dù có thể thực hiện, ba tháng cũng không đủ để ủ rượu.

Hôm nay, Bùi Lăng được chia một chút linh tửu ở trong bữa tiệc, rượu có màu xanh nhạt, mùi thơm thuần hậu, cạn một ngụm, cảm giác cay xè kéo dài trong cổ họng, tiếp theo hình như có một ngọn lửa dâng lên trong đan điền, nhanh chóng thiêu đốt cả người!

Trần Mị ngồi bên cạnh dịu dàng nhắc nhở: "Bùi sư đệ, lập tức vận công hấp thu tửu lực, tránh lãng phí."

Bùi Lăng nghe lời làm theo, sau khi vận công một chu thiên, lại phát hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, linh lực bản thân đã tăng trưởng một đoạn nhỏ.

Điều này là kết quả do tu vi của hắn có hạn, một phần linh tửu không kịp cướp lấy đã tiêu tán.

"Đồ tốt... Thật là đồ tốt..." Bùi Lăng không nhịn được nhìn Trần Hoàn, thầm nghĩ, "Chẳng trách Trần sư huynh đã là Luyện Khí tầng sáu, thấy loại linh tửu này cũng hớn hở ra mặt."

Hắn cũng không nghĩ nhiều, uống xong linh tửu liền phối hợp cúi đầu gắp thức ăn.

Đêm đó, Bùi Lăng dự tiệc xong, được quản gia sắp xếp đến sân dành cho khách nghỉ ngơi với đám người Trần Hoàn.

Sân dành cho khách trong phủ thành chủ chiếm cứ một tòa lâm viên ở góc đông nam, phòng dành cho khách là từng tòa đình đài lầu các rải rác trong hòn non bộ cạnh ao.

Quản gia rất rõ ràng sắp xếp chỗ ở cho bọn họ dựa theo tu vi cao thấp, chỉ là lúc sắp xếp cho Bùi Lăng, Hoàng Hiển chợt mở miệng: "Bùi sư đệ nhập tông không lâu, rất nhiều chỗ không hiểu, vẫn nên ở cùng ta và Trần sư huynh, cũng tiện để chúng ta chỉ điểm hắn."

Quản gia nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì: "Đã vậy, Bùi Lăng công tử ở lại lầu nhỏ giữa chỗ ở của hai vị đi."

Bùi Lăng cũng thấy hơi kỳ lạ với lời nói của Hoàng Hiển, dù sao dọc theo con đường này, mặc dù Hoàng Hiển không phải hoàn toàn không để ý tới hắn, nhưng cũng lãnh đạm. Ngược lại, Trần Mị vô cùng nhiệt tình, mỗi ngày đều có chuyện nói không hết. Nếu lúc này Trần Hoàn để Bùi Lăng đi theo hắn ta thì cũng thôi, vì sao Hoàng Hiển này lại mở miệng?

Nhưng nghĩ lại, có lẽ cũng vì Trần Mị quá nhiệt tình với mình, Hoàng Hiển không muốn mình được sắp xếp ở gần Trần Mị?

Bây giờ trong đầu hắn toàn là việc là kiếm linh thạch, tất nhiên muốn yên tĩnh, cũng không nói gì.

Bởi vì những ngày qua không thể nghỉ ngơi thật tốt trên Âm Thi Vân, sau khi vào phòng, hắn vẫy lui tỳ nữ tự vào hầu hạ giường chiếu, nằm xuống ngủ.

Nhưng ngủ không bao lâu, một luồng khí tức âm hàn khiến hắn bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ!

Bùi Lăng ngồi bật dậy từ trên giường, con mắt chưa hoàn toàn mở ra, đã tóm Yếm Sinh Đao ở đầu giường vào trong tay.

Cảnh giác nhìn bốn phía, trong tầm mắt chỉ có bóng đồ trang trí đang lay động, cũng không có điều gì khác thường, chỉ là luồng khí tức âm hàn kia càng dày đặc hơn.

Xung quanh an tĩnh lạ thường, vốn lầu nhỏ tọa lạc giữa cỏ cây tươi tốt, đến đêm không ngừng có tiếng côn trùng kêu vang, nhưng lúc này lại yên lặng như tờ, thậm chí hắn có thể nghe rõ nhịp tim của mình. 

Trong lòng Bùi Lăng giật mình, chút cảm giác buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất sạch.

Không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên đạp chân xuống một cái, hung hăng vọt tới cửa sổ cách đó không xa, đồng thời cao giọng kêu cứu: "Trần sư huynh! Hoàng sư huynh! Cứu mạng!"

Giọng nói của hắn truyền vào đình viện trống rỗng gây ra một tràng tiếng vọng như đang nghẹn ngào, Bùi Lăng xoay người một cái nhảy xuống trong đình trước lầu nhỏ, lại ngạc nhiên phát hiện xung quanh yên tĩnh, dường như chỉ có một mình hắn.

Trong tầm mắt cũng không phải lâm viên đầy sức sống như lúc đi vào, mà là một khoảng hoang vu rách nát.

Trên mặt đất như phủ một lớp tro bụi thật dày đã rất nhiều năm không quét dọn.

Vốn là chậu hoa xanh um tươi tốt, lúc này lại sinh trưởng một loại dây leo màu đen đang giương nanh múa vuốt, trông rất âm u khiến người ta vô thức muốn đi vòng qua nó.

Trên mặt hồ sóng nước lăn tăn, bây giờ lại phẳng lặng, cá chép cũng biến thành từng loại sinh vật không biết tên vây lưng nhanh nhẹn vạch phá mặt nước, trong lúc nhanh chóng di chuyển cũng để lộ ra sự quỷ dị và tàn bạo.

Trong lòng Bùi Lăng nghiêm túc, chậm rãi rút Yếm Sinh Đao ra, cảnh giác đánh giá xung quanh.

Vào lúc này, hắn nghe được một tràng tiếng bước chân nhỏ vụn, đang không nhanh không chậm đi về phía mình, lúc đưa mắt nhìn sang lại không thấy bóng người. Ngay lúc đang nghi ngờ, ánh mắt lướt xuống đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh: Trên mặt đất lát đá xanh phủ một lớp bụi thật dày, đột nhiên có một hàng dấu chân uốn lượn đang đi về phía hắn!

Dấu chân kia tinh tế nho nhỏ như một đứa bé, thoạt nhìn dáng vẻ đơn thuần khiến người ta yêu thương.

Nhưng Bùi Lăng không những không thấy yêu thương, còn cảm giác sợ đến nổi da gà.

Hắn nắm chặt Yếm Sinh Đao, nhìn dấu chân kia đến gần, đột nhiên chém một đao tới.

"A!!!!"

Một tiếng hét chói tai không phân biệt được nam nữ vang vọng trong đình viện!

Tiếng hét này cao vút chói tai, đừng nói lầu các của Trần Hoàn và Hoàng Hiển ở ngay hai bên trái phải, cho dù đám người Trần Mị ở xa hơn chút, theo lý cũng nên nghe thấy.

Nhưng các căn phòng xung quanh vẫn yên lặng, cứ như chưa từng có ai đến ở.

Trong lòng Bùi Lăng vô cùng nghi ngờ, thật ra hắn cũng không cảm giác được Yếm Sinh Đao chém trúng cái gì, nhưng hiển nhiên thứ không nhìn thấy kia phải chịu thiệt thòi, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn.

Tiếp theo đã xuất hiện tình cảnh khiến da đầu Bùi Lăng tê dại: Trên mặt đất trong đình xuất hiện rất nhiều dấu chân hài tử.

Thậm chí còn có dấu hài nhi đang bò, lao về phía hắn như thủy triều.

"U Hồn? Quỷ vật?" Trong lòng Bùi Lăng hoảng sợ, thi triển Huyết Sát đao pháp, ngay trong lúc khí huyết sôi trào, trong đình viện phủ đầy bụi bẩn như dâng lên một vòng huyết quang, lấy Yếm Sinh Đao làm trung tâm, vạch ra một vòng tròn to lớn, huyết vụ như lụa mỏng bao bọc thân Yếm Sinh Đao, hơi chiếu sáng tình cảnh trong vòng một tấc vuông, lần này hắn vẫn không cảm thấy gì hết, lại có thể thấy được.

Nơi thân đao bao phủ huyết vụ xẹt qua là vô số hài đồng nửa trong suốt có to có nhỏ, đều là dáng vẻ dưới mười tuổi, nhưng khuôn mặt không hề có vẻ ngây thơ đáng yêu như tiểu hài tử ở độ tuổi này, ngược lại lộ ra vẻ tà dị không diễn tả nổi.

Từng đôi mắt nhìn Bùi Lăng, chỉ thấy lòng trắng không thấy con ngươi, trong đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm đầy vẻ oán độc.

Cứ như Bùi Lăng là kẻ thù giết hại bọn chúng.

Dù là lúc bị huyết vụ xẹt qua, không có lực phản kháng lập tức bị trừ khử như băng tuyết gặp hơi nóng, nhưng cảm xúc oán độc kia không giảm ngược lại còn tăng lên.

"Trần sư huynh! Hoàng sư huynh!" Bùi Lăng vừa chém về bốn phía vừa lớn tiếng gọi, "Trương sư huynh! Tiêu sư tỷ! Trần sư tỷ! Các ngươi có ở đây không? Phủ thành chủ này có gì đó quái lạ!"

Lầu các xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có trong đình viện của hắn không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, số hài đồng xông tới lại chỉ nhiều chứ không ít, đúng là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hung hãn không sợ chết.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!

Bùi Lăng liên tục kêu cứu không có kết quả, không còn gửi gắm hy vọng vào việc người khác ra tay giúp đỡ, mà suy nghĩ một mình thoát khỏi vòng vây.

Tại sao khách viện mà phủ thành chủ dùng để tiếp đón đệ Trọng Minh tông lại có nguy hiểm như vậy?

Mấy người Trần Hoàn thì cũng thôi, hôm nay là lần đầu hắn gặp Đoan Mộc thành chủ, có thể nói không oán không thù với vị thành chủ này.

Chẳng lẽ lại là người nhà của ba người Lý Tư Quảng mua chuộc Đoan Mộc thành chủ?!

Không, chắc không phải!

Bùi Lăng rất nhanh bác bỏ suy đoán của mình, bởi vì Đoan Mộc thành chủ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn ta muốn gây bất lợi cho Bùi Lăng, căn bản không cần dùng nhiều mánh khóe như vậy, trực tiếp ra tay là được.

Nhưng nếu Đoan Mộc thành chủ không có vấn đề, ai dám giở trò trong phủ đệ vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ này?!

Bùi Lăng chỉ hơi phân tâm, đã cảm thấy vạt áo mình đột nhiên nặng nề, bị thứ vô hình giống như hài đồng kéo lấy.

Hắn trở tay đánh một đao, lại không nghe thấy tiếng kêu thảm, ngược lại bắp đùi đau xót, là thứ quỷ kia liều mạng tan thành mây khói cũng muốn cắn hắn một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play