Sau đó, màu sắc của lụa mỏng như đậm hơn một chút, cũng càng linh động hơn.
Mặc dù Miêu Thành An không tu ngự hồn chi thuật, nhưng sớm chiều ở chung với Lý Tư Quảng, sao lại không biết hắc vụ này là bản nguyên của U Hồn?
Nói cách khác, lại đến mấy lần nữa, Bùi Lăng chưa chắc có việc, ngược lại chắc chắn hai U Hồn do Lý Tư Quảng dốc hết sức lực bồi dưỡng sẽ phải chịu thiệt thòi!
Lý Tư Quảng không kịp hỏi nhiều, triệu hồi U Hồn đến cạnh người, vô cùng nghi ngờ đánh giá Bùi Lăng.
Mọi việc phát triển đến tình trạng này, vốn chỉ muốn đoạt đao, lúc này hắn ta thật sự nổi lên sát tâm!
Dù sao Bùi Lăng vừa vào cửa đã khó giải quyết như thế, loại người này hoặc là không kết thù, đã kết thù vậy vẫn nên diệt cỏ tận gốc thì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, hắn ta lặng lẽ đưa tay ra hiệu cho hai đồng bạn, đột nhiên lấy ra một chiếc đèn lồng bát giác, ngọn lửa bên trong đèn rõ ràng là màu xanh cực kì bí hiểm.
Cái đèn lồng vừa xuất hiện, hàn khí trong phòng lại nặng nề hơn mấy phần, con ngươi của hai U Hồn vốn đen như mực, cũng nhiễm lên một vòng hỏa diễm màu xanh giống trong đèn, cả hai nhìn về phía Bùi Lăng, lại ngửa đầu phát ra một tiếng rú thảm.
Bùi Lăng lại cảm nhận có đại chùy đánh mạnh vào đầu choáng váng đau đớn, lúc tỉnh táo lại đã bị Chu Di dẫm vào ngực, đang hung hăng dùng lực.
Cạch cạch!
Đôi bên đều nghe được tiếng xương sườn của Bùi Lăng bị bẻ gãy.
Bùi Lăng biết đây là thời khắc sống chết, không quan tâm ôm lấy chân Chu Di, ngăn cản hắn ta tiếp tục giẫm vào cổ mình, bên hông phát lực, hai chân đột nhiên bật lên, một tay đẩy Chu Di ngã xuống đất, thuận thế nhào tới ôm hắn ta lăn sang bên cạnh, mạo hiểm né tránh khí nhận cũng đang nhắm chuẩn cổ họng hắn.
Chu Di liều mạng giãy dụa, liên tiếp đánh Bùi Lăng mấy quyền đến miệng phun máu tươi, lại vẫn không thể tránh thoát. Vào lúc hai người xoay đánh, Miêu Thành An và Lý Tư Quảng đề phòng ngộ thương Chu Di, không thể không tạm hoãn việc ra tay. Bùi Lăng liếc qua khóe mắt để ý thấy điều này, nhân lúc tới gần Lý Tư Quảng, đột nhiên buông Chu Di ra rồi nhảy lên, đánh một quyền về phía Lý Tư Quảng.
Lý Tư Quảng hoảng sợ, hắn ta cũng không chủ tu luyện thể như Chu Di, sao có thể đón đỡ? Lập tức lùi về sau.
Nhưng Bùi Lăng chuyển đổi mục tiêu đột ngột, tốc độ lại nhanh, dù Lý Tư Quảng đã nhanh chóng lui ra sau, vẫn bị hắn đuổi kịp, một quyền đánh thẳng vào giữa mũi, trước mắt lập tức tối sầm lại, hai hàng máu tươi chậm rãi trượt xuống từ trong lỗ mũi.
Ngay sau đó, Bùi Lăng lại đá mạnh một cước vào phần bụng của hắn ta.
Cùng lúc đó, hai đạo khí nhận một trái một phải cắt mất hai mảng da thịt của Bùi Lăng! Chu Di cũng bò dậy từ dưới đất, nổi giận gầm lên một tiếng, đường vân màu xanh đồng trên cả người sáng rõ, trong nháy mắt hai tay của hắn ta tạo thành dáng vẻ như móng hổ, xoạt xoạt hai lần, Bùi Lăng không kịp né tránh chỉ cảm thấy lưng eo truyền đến cảm giác đau đớn, không kịp quay đầu lại, chỉ đá ngược chân ra sau.
Chu Di bị đá đến lảo đảo, nhưng không lùi mà tiến, ôm chặt lấy eo hắn đè xuống mặt đất, khuôn mặt dữ tợn hô lên: "Nhanh, giết hắn!!!"
"Muốn giết lão tử? Lão tử giết các ngươi trước!!!" Tính cách hung hăng của Bùi Lăng hoàn toàn bị kích thích, cứ thế kéo Chu Di đuổi theo Lý Tư Quảng, đấm rầm rầm hai quyền, đánh cho Lý Tư Quảng liên tục kêu rên, tiếng xương cốt đứt gãy không ngừng vang lên bên tai.
Chu Di quyền đấm cước đá cũng không ngăn được!
Hắn ta không nhịn được mắng Miêu Thành An: "Khốn kiếp! Ngươi đang chờ cái gì?! Còn chưa ra tay?! Nếu phạt tiền thì mọi người cùng nhau trả!"
Trả lời hắn ta là một đạo khí nhận hơi có vẻ hư ảo, mặc dù Miêu Thành An là Luyện Khí tầng năm, nhưng liên tục nhiều lần thi triển khí nhận, linh lực đã gần như khô kiệt.
"Các ngươi chống đỡ trước!" Miêu Thành An vội vàng kêu lên, "Ta đi nhặt đao tới chém chết hắn!"
Nói xong chạy về phía Yếm Sinh Đao rơi trên mặt đất.
Bùi Lăng nghe vậy hoảng sợ, vội vàng đẩy Chu Di ra, cũng nhào về phía Yếm Sinh Đao. Nhưng khó khăn lắm mới nhào đến Yếm Sinh Đao cách đó không xa, Miêu Thành An đột nhiên mỉm cười kỳ quái, đầu ngón tay lại hiện ra một đạo khí nhận, hung hăng chém vào gáy của hắn.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Lăng đè tay xuống mặt đất, dùng lực nhào tới trước một cái, khó khăn né tránh khí nhận chém vào chỗ yếu hại, cắt một cái thật sâu vào sau lưng. Chỉ nghe một tiếng kim thiết ngâm khẽ, trong lúc máu tươi bắn ra, một vòng u quang khiến Miêu Thành An đột nhiên thay đổi sắc mặt, thất thanh nói: "Thiết Cốt cực phẩm?!"
Thấy Bùi Lăng nhanh chóng bò lên trước một khoảng, tay phải đã chụp vào Yếm Sinh Đao, Miêu Thành An lấy lại tinh thần, xông lên một cước đá văng Yếm Sinh Đao, năm ngón tay như trảo chụp vào cổ họng Bùi Lăng.
Bùi Lăng đưa tay đón đỡ, nhanh chóng xoay đánh với hắn ta.
Sau một lúc lâu, khắp nơi trong phòng hỗn loạn, mấy người Lý Tư Quảng, Chu Di, Bùi Lăng đều loang lổ vết máu, da tróc thịt bong, thảm nhất là Lý Tư Quảng, đùi phải của hắn ta bị Bùi Lăng đạp gãy trong lúc đánh nhau, một đoạn xương cốt màu trắng cứ thế đâm rách da thịt, hình thành một góc độ cực kì quỷ dị.
Đương nhiên lúc Bùi Lăng làm như thế cũng không thoải mái, Chu Di nhân cơ hội bẻ gãy ba ngón tay trên tay trái của hắn, lúc này cũng mềm nhũn rủ xuống cạnh người.
Người duy nhất tốt hơn chút là Miêu Thành An, cơ thể hoàn hảo, chỉ có dưới mũi dính vết máu.
Nhưng sắc mặt Miêu Thành An tái xanh!
Bởi vì, vừa nãy Bùi Lăng ỷ vào Thiết Cốt cực phẩm và lớp lụa mỏng màu xám nhạt có sức phòng ngự kinh người mắt thường không thấy được, lấy cứng chọi cứng vung quyền đấm cước đá về phía hắn ta, trộm nhặt lên Yếm Sinh Đao.
Bùi Lăng cầm Yếm Sinh Đao trong tay, nhưng không có ý đuổi tận giết tuyệt, không phải hắn nhân từ nương tay, cũng không phải kiêng dè phạt tiền, mà lúc này hắn cũng là nỏ mạnh hết đà, phải nhờ vào Yếm Sinh Đao chống đỡ mới không ngã xuống, vừa thở dốc từng hơi, vừa cảnh giác giằng co với ba người.
Một lát sau, Lý Tư Quảng ho khan vài tiếng, nói: "Ngươi trốn được mùng một không trốn được ngày rằm, ngươi tưởng tối nay lưỡng bại câu thương, thì chuyện này sẽ trôi qua sao? Chỉ cần ngươi còn ở ngoại môn, không giao Yếm Sinh Đao ra, ngươi sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu! Biết điều..."
"Vậy lão tử giết các ngươi trước!" Bùi Lăng đột nhiên nâng đao lên, chỉ vào ba người hét to, "Giết các ngươi diệt khẩu, sau đó thay hình đổi dạng cho Yếm Sinh Đao, ai biết được?!"
Lý Tư Quảng thay đổi sắc mặt, Miêu Thành An cũng vô thức lấy ra một tấm phù lục kích hoạt... Chỉ là chưa ném phù lục ra, đã thấy Bùi Lăng hung hăng nói xong một câu, lập tức kéo cửa ra, xoay người chạy.
Bùi Lăng chạy ra khỏi sân nhỏ, mặc dù không nghe thấy tiếng đuổi theo, lại không dám ở lại, nhớ đại khái địa hình đã thấy trên sa bàn trước đó, sau khi suy tính một chút xem có nên đi tìm Bùi Hồng Niên không, nhưng nhanh chóng bác bỏ quyết định này, lại chạy về phía cây cối rậm rạp ít người.
Dù sao nhìn từ lời nói của ba người Lý Tư Quảng, bọn họ không kính trọng Trịnh Kinh Sơn là bao, đừng nói đến Bùi Hồng Niên?
Hơn nữa, nếu Tôn Ánh Lan kia còn ở chỗ Bùi Hồng Niên... Vẫn nên chạy đến chỗ không ai sẽ ổn thỏa hơn.
Khoảng gần nửa canh giờ sau, Bùi Lăng thở hổn hển dừng lại một chỗ trong rừng rậm.
Từ nhỏ hắn đã ra vào Nguyên Mỗ sơn, đã quá quen với việc qua đêm trong núi rừng, lúc này đi xung quanh một vòng, xác nhận trong rừng không có người, cũng không có dã thú có tính uy hiếp, chỉ có một ít chim chóc sâu bọ, cuối cùng cũng yên lòng.
Vào lúc này, Bùi Lăng đã vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ dùng Yếm Sinh Đao dọn ra một khoảng đất trống, lúc này mới chậm rãi ngã ngồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh.
Trong lòng bàn tay sền sệt, hắn xòe tay dựa vào ánh sao để xem xét, thấy toàn là máu.
"Hệ thống thiểu năng... Tông môn nham hiểm..." Đầu tiên Bùi Lăng tỏ ra rất tức giận, tiếp theo chuyển thành bất đắc dĩ, "Mẹ nó... Nếu không phải còn thời hạn mười ngày, lão tử sẽ đi kiếm linh thạch ngay ngày mai!"
Hắn dùng sức xoa mặt: "Hệ thống, ta muốn tu luyện! Lựa chọn 【 Huyết Sát đao pháp 】 , 【 tạm thời tu luyện trí năng thời gian dài 】 , 【 một khóa uỷ thác 】 ."
Hệ thống: "Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài!"
Hắn lập tức mất quyền khống chế thân thể, chỉ thấy hệ thống chỉ huy hắn giơ Yếm Sinh Đao lên, trước tiên chậm rãi giơ tay bày ra một tư thế, chợt kéo ra, bắt đầu luyện tập đâu ra đấy.
Lúc đầu còn hơi không quen, nhưng sau hai lần, rõ ràng cơ thể Bùi Lăng lưu loát hơn nhiều.
Trong lúc di chuyển chạy nhảy, lúc đầu Yếm Sinh Đao còn máy móc, dần quen thuộc trôi chảy, dưới ánh sao mờ sáng, chỉ thấy một mảnh đao quang dày đặc khí lạnh, nước giội không lọt!
Thân thể Bùi Lăng cũng dùng một tốc độ cực nhanh, quen thuộc với bộ này đao pháp này.
Chỉ là cũng không lâu lắm, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: "Leng keng! Kiểm tra ra trên người ký chủ có thương tích, tiếp tục tu luyện Huyết Sát đao pháp sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa trị..."
Bùi Lăng: "Mẹ nó?!"
Hắn đang hoảng sợ vì hệ thống lại muốn tặng đồ, a phì, là muốn đi trộm đồ của ai đó, nào biết hệ thống lại nhắc nhở: "Leng keng! Kiểm tra ra Dưỡng Nguyên Đan..."
Tiếp theo, hệ thống lấy viên Dưỡng Nguyên Đan có lai lịch nghẹt thở ở trong ngực hắn ra rồi ăn vào, "Leng keng! Đã sử dụng Dưỡng Nguyên Đan cho ngài, hệ thống tiếp tục tu luyện giúp ngài..."