Không lâu sau, hai cánh cửa lớn phải cao đến cả chục trượng ở trước mắt đã chậm rãi mở ra.
Trong cánh cửa đen kịt, sau khi mở ra hơn phân nửa mới thấy không biết từ khi nào đã có một đôi con ngươi màu mực lạnh lùng, bình tĩnh nhìn bọn họ từ trong bóng tối.
Hiểu Nghê chậm rãi quay người, phân phó: "Đi theo ta."
Trong tay nàng cầm một chiếc đèn lồng độc lâu tinh xảo, không biết bên trong có cái gì chiếu sáng, phát ra ánh sáng u ám, chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông.
Ở bên ngoài ánh sáng này lại là bóng tối đậm đặc gần như muốn chảy xuôi xuống, không nhìn rõ thứ gì.
Chỉ có lúc đi ngang qua mới nghe được rất nhiều tiếng động huyên náo, như xuân tằm từng bước xâm chiếm lá, như ngàn vạn côn trùng nhỏ gặm nuốt quái vật khổng lồ gì đó, vội vã lại ồn ào như vậy.
Lại không biết có thứ gì đang gầm gừ và thở dốc, gần như áp sát ngay bên tai, dồn dập, tràn ngập ác ý không thế hất đi được.
Thậm chí Bùi Lăng có thể ngửi được một mùi hôi thối nồng đậm, truyền đến từ phần gáy của mình.
Nhưng hắn không hề thay đổi sắc mặt, cứ như không hề hay biết tiếp tục đi theo Hiểu Nghê về phía trước.
Sau một lát, mùi tanh hôi và tiếng động đều âm thầm biến mất.
Đi mãi một lúc lâu mới đến một cửa điện, cuối cùng Hiểu Nghê đã cầm theo đèn lồng tránh sang bên cạnh, cung kính nói: "Chủ nhân, người đã tới."
Trong lòng Bùi Lăng chấn động, vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong điện rộng rãi, hai bên bày gọn gàng rất nhiều độc lâu được rửa sạch sẽ.
Trong hai mắt độc lâu lộ ra ánh lửa, ánh lửa kia như nhuốm màu của độc lâu, ánh sáng trắng bệch không khác gì đèn lồng trong tay Hiểu Nghê.
Bởi vì có rất nhiều ánh lửa, nên chiếu sáng rõ cả đại điện to lớn như vậy.
Trong cùng của đại điện có một chiếc bình phong lưu ly vẽ Bách Quỷ Dạ Hành cực kỳ rộng lớn, phía dưới đặt giường êm và kỷ trà cao cao.
Chân truyền Lệ Liệp Nguyệt tóc đen váy đen đang ngồi xếp bằng trên giường, thị nữ váy khói chập chờn, lam điệp quanh quẩn đang đứng ngay bên cạnh là Vụ Liễu.
Phía sau Vụ Liễu là chi chít những đôi mắt màu mực, chỉ nhìn lướt qua một vòng lại thấy có ít nhất trên trăm U Hồn thị nữ đang hầu hạ xung quanh, bọn họ đều mặc váy dài, hoa quan tóc mây, dáng vẻ nhã nhặn, vẻ mặt cung kính, trong tay nâng mấy thứ như khăn lược có thể tiến lên hầu hạ bất cứ lúc nào.
Mấy tháng không gặp, vẻ ngoài của Lệ Liệp Nguyệt vẫn như tiên tử, hình như là vì công pháp, trên mi tâm lại kết ra một phù văn xinh đẹp phức tạp, càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, dáng vẻ lộng lẫy hiếm có.
Lúc này, vẻ mặt nàng không hề thay đổi nhìn về phía Bùi Lăng!
Bùi Lăng vô thức muốn cúi đầu, nhưng hắn rất nhanh nhớ tới những lời mà Trịnh Kinh Sơn vừa nói, lập tức cứng rắn chống đỡ áp lực to lớn trong ánh mắt Lệ Liệp Nguyệt, vững vàng đối mặt với nó.
Đôi bên nhìn nhau một lát, Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Trịnh Kinh Sơn.
"Sư tỷ!" Trịnh Kinh Sơn rất cung kính hành lễ, Bùi Lăng cũng vội vàng khom người theo.
Tiếp theo, chỉ thấy Trịnh Kinh Sơn lấy ra một chồng lớn linh thạch trung phẩm từ trong túi trữ vật, nói, "Đây đều là mấy thứ gần đây Bùi sư đệ luyện đan dược bán được. Sư tỷ mắt sáng như đuốc, thuật luyện đan của Bùi sư đệ có thể gọi là xưa nay chưa từng có ở Thánh tông ta, từng lô đan dược đều là cực phẩm, cho dù là những người dùng thuật luyện đan để đặt chân ở tông môn, chỉ sợ cũng khó sánh bằng Bùi sư đệ..."
Hắn ta lảm nhảm khen ngợi thuật luyện đan của Bùi Lăng một lượt, nói gần nói xa nịnh nọt Lệ Liệp Nguyệt có ánh mắt độc đáo, mới không mai một viên minh châu hiếm thấy bị Bùi thị Lộc Tuyền thành bỏ mặc.
Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên nghe, một lát sau mới liếc nhìn Bùi Lăng.
Dáng người Bùi Lăng thẳng tắp, mặt không đổi sắc, trong lòng thầm cảm kích Trịnh Kinh Sơn.
Vị sư huynh này thật sự đã dốc hết sức.
Một lúc sau, cuối cùng Trịnh Kinh Sơn đã kết thúc mấy lời khen ngợi tầm mắt của Lệ Liệp Nguyệt và thuật luyện đan của Bùi Lăng, lúc này mới nhắc đến việc tuyển chọn Nam Vực: "Hôm nay là vòng tuyển chọn thứ nhất của Nam Vực, Bùi sư đệ dùng ba đao chém giết người khổng lồ giáp đồng, đang đứng hạng nhất! Đại sư huynh Nhược Tú phong tên là Công Trị Ngôn kia, nổi tiếng là hạng nhất trong số thế hệ trẻ của Nam Vực, kết quả triệu hoán mười huyết khôi, bày ra Thập Phương Huyết Ma đại trận, cũng phải tốn hai mươi mấy chiêu mới tiến vào vòng thứ hai."
"So sánh ra, Công Trị Ngôn đối mặt với Bùi sư đệ cũng chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!"
"Vòng thủ lôi đài thứ hai, không ai cản nổi một đao của Bùi sư đệ."
"Bây giờ số đệ tử tiến vào vòng thứ hai đều ngầm hiểu lẫn nhau, căn bản không ai đến lôi đài số năm của Bùi sư đệ."
"Mặc dù tuyển chọn Nam Vực chưa kết thúc, nhưng Bùi sư đệ đã không chiến mà thắng!"
Nghe đến đây, Lệ Liệp Nguyệt luôn rất lạnh lùng hiếm khi nào khen ngợi cũng nói: "Cũng không tệ lắm."
Bùi Lăng nghe vậy trong lòng rất vui mừng, lần này theo Trịnh Kinh Sơn đến gặp Lệ chân truyền, thật sự quá đáng giá!
Khoảng cách ôm đùi vị chân truyền này lại gần hơn một bước!
Căn cứ vào sự hiểu biết của hắn trong khoảng thời gian này, hiện tại Thánh tông có tất cả ba vị chân truyền, theo thứ tự là Lệ chân truyền, Tô chân truyền và Chu chân truyền.
Trong đó dù tu vi hay xuất thân hay địa vị, Lệ chân truyền đều đứng thứ nhất!
So sánh ra, Tô chân truyền và Chu chân truyền đều là chân truyền, lại không dám lỗ mãng ở trước mặt Lệ chân truyền.
Cứ ba trăm năm Thánh tông lại đổi Tông Chủ một lần, vị Tông Chủ đang tại vị đã chấp chưởng Trọng Minh tông hơn hai trăm năm.
Một khi có chân truyền đột phá thành Thánh Tử hoặc Thánh Nữ, trên thực chất sẽ là Thiếu tông chủ, đợi Tông Chủ hết thời gian tại vị, rời khỏi vị trí làm Thái Thượng trưởng lão, sẽ trở thành Tông Chủ tân nhiệm của Thánh tông.
Bây giờ Lệ chân truyền là chân truyền gần với vị trị Thiếu tông chủ nhất!
Sau khi Bùi Lăng ôm bắp đùi của nàng, có thể đi ngang trong Trọng Minh tông!
Thậm chí, sau này hắn có thể không chút kiêng dè dùng hệ thống tu luyện.
Căn bản không cần để ý đến hậu quả!
Trịnh Kinh Sơn thấy sư tỷ khen ngợi, trong lòng cũng biết có thể bắt đầu nói chuyện chính rồi.
Thế là, hắn ta nói tiếp: "Sư tỷ, Bùi sư đệ biểu hiện xuất sắc như thế, đợi một thời gian nữa chắc chắn có thể trở thành phụ tá đắc lực của sư tỷ, cũn là thiên kiêu tương lai của Thánh tông ta, đáng được khen thưởng."
Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, nói với Bùi Lăng: "Ngươi muốn cái gì?"
Bùi Lăng âm thầm vui mừng, Trịnh sư huynh thật sự là sư huynh ruột thịt của mình!
Dù nói thế nào hắn cũng phải cướp được gốc Thất Tâm Ma Anh Liên trong Thi Đấu Ngoại Môn cho Trịnh sư huynh!
Chỉ là, dù sao hắn cũng không hiểu rõ Lệ Liệp Nguyệt, không biết nên lấy cái gì mới tốt.
Nếu lấy thứ quá kém, đột nhiên lại lãng phí một cơ hội tốt kiếm một món hời; nếu lấy thứ quá tốt, bị Lệ Liệp Nguyệt cho rằng quá tham lam, thậm chí dứt khoát không lấy ra được, chẳng phải muốn chết sao?
Thế là nhìn Trịnh Kinh Sơn, nói: "Hồi sư tỷ, Trịnh sư huynh biết rõ thứ ta muốn."
Lệ Liệp Nguyệt nghe vậy, lại nhìn về phía Trịnh Kinh Sơn.
Trịnh Kinh Sơn mỉm cười, cho Bùi Lăng một ánh mắt "cứ yên tâm", lập tức nói: "Sư tỷ, thật ra là như vậy, bây giờ Bùi sư đệ thích một nữ nhân, là Kim Tố Miên Kim gia!"
Bùi Lăng đang ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Lệ Liệp Nguyệt, nghe nói như thế lập tức ngây người, trong đầu trống rỗng mãi một lúc lâu cũng không tỉnh táo lại.
Nhiệt độ trong điện lập tức hạ xuống, thậm chí trên vách tường xung quanh còn kết ra miếng băng mỏng.
Ánh lửa trong độc lâu hai bên không gió mà bay, lay động một hồi lâu như muốn dập tắt!
Trịnh Kinh Sơn không rõ lắm, nói tiếp: "Chỉ có điều, tuy tư chất của Bùi sư đệ khá cao nhưng xuất thân kém, Kim gia rất coi trọng Kim Tố Miên chưa chắc đã chịu đồng ý. Cho nên Bùi sư đệ cố ý kéo ta đi cầu xin sư tỷ việc này, chỉ cần sư tỷ mở miệng, chắc chắn Kim gia không dám cự tuyệt..."
Cuối cùng Bùi Lăng đã kịp phản ứng, đệt mẹ ngươi Trịnh Kinh Sơn! Lão tử nói việc này lúc nào? Đây là bất ngờ mà ngươi muốn cho lão tử?
Đệt, đệt, đệt!!!
Mặc dù bây giờ không biết cụ thể dự định của Lệ tiên tử với mình, nhưng trước đó hai người từng có tiếp xúc da thịt, hơn nữa lúc ấy còn là hắn cưỡng ép song tu với đối phương, hiện tại thái độ của đối phương với mình vừa có chuyển biến tốt đẹp, nào ngờ tên Trịnh Kinh Sơn này ngu ngốc, lại yêu cầu nữ nhân khác cho hắn ngay trước mặt Lệ tiên tử?
Câu ăn cây táo rào cây sung cũng không đủ để hình dung điều này!
Lệ tiên tử là Thánh Nữ tương lai của Thánh Tông, bị hắn ngủ thì thôi đi, hắn còn cảm thấy chưa đủ, muốn ỷ vào quyền thế của đối phương đi ngủ những nữ nhân khác?
Dù có là người rộng lượng, đường đường là Thánh Nữ tương lai, thậm chí Tông Chủ một tông tương lai, nàng không thích hắn cũng không thể tha thứ cho việc này!
Lúc trước Ngô Đình Hi chỉ mang theo đồ của sư tôn trốn đi thôi, đã bị truy sát ngàn dặm, chết không có chỗ chôn, hắn chiếm đoạt Lệ tiên tử, cầm đao pháp độn pháp mà Lệ tiên tử cho, còn ỷ vào quyền thế địa vị của Lệ tiên tử thông đồng với những nữ nhân khác... Đây mẹ nó rút gân lột da ngàn đao băm thây một vạn lần cũng không đủ!
Vào lúc này, ánh mắt Lệ Liệp Nguyệt nhìn Bùi Lăng đã thể hiện ra sát ý như có như không, khóa chặt mi tâm hắn.
Trong lòng Bùi Lăng căng thẳng, vội vàng mở miệng giải thích: "Lệ sư tỷ, ta..."
"Lấy được hạng nhất trong lần Thi Đấu Ngoại Môn này, trong vòng mười năm trở thành vị chân truyền thứ tư của Thánh tông." Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên mở miệng nói.
"Vâng!" Bùi Lăng vội vàng gật đầu, không còn dám nhiều lời một chữ.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi."
Trịnh Kinh Sơn nghe vậy còn muốn nói điều gì, chỉ là Hiểu Nghê đã cầm theo đèn lồng đi đến trước mặt bọn họ, như cười mà không phải cười nói: "Đi thôi."
Trên đường rời khỏi hành cung, trong bóng tối xung quanh truyền đến từng tiếng xột xoạt, tiếng ồn ào, mùi hôi thối và tiếng thầm thì lại càng rõ ràng hơn.
Thậm chí Bùi Lăng có thể rõ ràng cảm nhận được có sâu bọ bò qua mu bàn tay của mình, hắn căn bản không dám lộ ra, trên lưng đầy mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng đã rời khỏi cửa lớn cung điện.