Tối hôm trước phái người đi tặng lễ cho Bùi Lăng, thứ nhất là cảm thấy không cần thiết trêu chọc kẻ địch mạnh vì một tôn tử tư chất thấp; thứ hai là cân nhắc đến, kẻ này có thể dùng một đao chém giết Điền Tòng Hoành, thực lực đã là đỉnh phong trong hàng ngũ tu sĩ Luyện Khí tầng chín.
Lần này tuyển chọn Nam Vực, nhất định có thể lấy được một thứ tự tốt cho Hòe Âm phong.
Nếu không hắn ta là một ngoại môn trưởng lão, tôn tử ruột thịt bị giết, không đi báo thù thì cũng thôi, cần gì phải tặng lễ cho đối phương?
Khó khăn lắm Hòe Âm phong mới có một đệ tử ra dáng, tất nhiên phải đặc biệt trân trọng.
"Việc của Hòe Âm phong ta, không tới lượt các ngươi khoa tay múa chân!" Lý Bình thở sâu, ổn định tâm thần, lạnh giọng nói, "Nếu muốn xóa bỏ Hòe Âm phong, cứ đi nói rõ với Vực Chủ, mặc dù bây giờ Hòe Âm phong ta suy yếu lâu ngày, nhưng đám tổ sư vẫn đang tại vị!"
"Ha ha ha... Lý Bình, đừng xúc động như vậy." Thấy thế, ánh mắt mấy vị trưởng lão kia lóe lên, có người đứng ra hoà giải, vừa cười vừa nói, "Tất cả mọi người đều là trưởng lão một phong, đừng để đám tiểu bối chê cười... Có gì cứ từ từ nói là được."
Còn nói, "Hơn nữa, chưa chắc lần này Hòe Âm phong đã toàn quân bị diệt, dù sao gần đây cũng nghe nói mới xuất hiện một đệ tử tên là Bùi Lăng, nghe đồn thực lực vô cùng xuất chúng?"
"Đám thiên kiêu của các phong chưa nhập tông được bao lâu đã có tiếng tăm vang dội." Một trưởng lão khác khinh thường nói, "Trước kia chưa từng nghe nói đến Bùi Lăng này, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, ai biết là xảy ra chuyện gì?"
"Hừ!" Một trưởng lão mặc huyết bào hừ lạnh một tiếng như lôi đình, khiến đám đệ tử có tu vi hơi thấp ở đây đều bị chấn động trong đầu choáng váng, nhất là mấy đệ tử Luyện Khí tầng tám của Hòe Âm phong, trong chốc lát tay chân mềm nhũn, lại ngã xuống đất ngay trước mặt mọi người, mãi mới nhếch nhác bò dậy.
Thấy thế, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười trộm.
"Phi Lô phong..." Lý Bình nghiến lợi nói, "Các ngươi khinh người quá đáng!!"
Đang định bước tới tranh luận, lại nghe trưởng lão huyết bào kia trầm giọng nói: "Trong tuyển chọn Nam Vực, thực lực mới là chủ yếu! Chơi mấy trò vặt vãnh này có ý nghĩa gì? Có phải thiên tài thật hay không, sau khi lên đài sẽ lộ ra nguyên hình!"
Nói xong vung tay áo bỏ đi, "Năm đó mấy vị tổ sư của Hòe Âm phong khí phách đến mức nào, đám hậu nhân các ngươi thật sự làm bọn họ mất hết mặt mũi! Lão tử cũng thấy xấu hổ khi đứng cùng các ngươi, đi!"
Trưởng lão Phi Lô phong vội vàng dẫn đệ tử bản phong rời đi, những người khác thấy thế cũng nhanh chóng giải tán.
Trước khi đi còn không ngừng vang lên tiếng chế giễu mỉa mai.
Thấy tình cảnh này, một đám đệ tử Luyện Khí tầng tám của Hòe Âm phong đều lòng đầy căm phẫn, vô cùng nhục nhã, hận không thể lập tức xông lên đánh chết tất cả những người kia ở dưới lòng bàn tay!
Chỉ là trong lòng biết thực lực cách biệt quá xa, không thể không kìm nén cơn giận, lúc nhìn nhau đều cảm thấy vô cùng ấm ức.
Chỉ có tâm trạng của bốn người Bùi Lăng, Tiền Văn Sở, Thân Ung, Ngô Thanh không hề dao động chút nào.
Ba người Tiền Văn Sở, Thân Ung, Ngô Thanh này đã trải qua hai khoá Thi Đấu Ngoại Môn, đã từng ngông cuồng khí phách, đã sớm bị hiện thực tàn khốc mài giũa, bây giờ trong mắt bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích, về phần cái gọi là mặt mũi cùng vinh cùng nhục với Hòe Âm phong... Ha ha! Cái đó đáng mấy đồng tiền?
Bùi Lăng lại là thời gian nhập tông quá ngắn, phần lớn thời gian đều sống ở Đan phong, căn bản không đến Hòe Âm phong được mấy lần, hoàn toàn không có chút cảm giác chốn đi về nào, thậm chí nếu không cần phải về chủ phong của mình mới có thể tham gia Thi Đấu Ngoại Môn, hắn căn bản không tham gia vòng đấu loại ở Hòe Âm phong... Lúc này thấy Hòe Âm phong bị trưởng lão các phong khác mỉa mai, tất nhiên không nảy sinh bất kỳ cảm giác cùng chung mối thù nào.
"Chúng ta đi thôi." Lý Bình trầm mặc một lát, mở miệng nói, "Trước tiên đi xác nhận thân phận, sau đó ta đẫn các ngươi đến chỗ ở trong lúc tuyển chọn."
Hắn ta rất quen thuộc với quá trình tuyển chọn, chẳng mấy chốc đã dẫn dắt đám người đi làm xong thủ tục.
Ở trên đường đi, Lý Bình trầm ngâm một lát, đột nhiên truyền âm cho Bùi Lăng: "Bùi Lăng, chỗ dựa sau lưng ngươi là chân truyền đệ tử Lệ Liệp Nguyệt sao?"
Lệ Liệp Nguyệt? Lệ tiên tử?
Bùi Lăng khẽ giật mình, cuối cùng hắn đã biết tên đầy đủ của Lệ tiên tử...
Thấy phản ứng của Bùi Lăng, Lý Bình nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua cách đó không xa, nói tiếp: "Chắc Lệ chân truyền rất thưởng thức ngươi, nếu không cũng không cố ý phái một vị U Hồn thị nữ đến bảo vệ ngươi."
"Thế nhưng, Lệ chân truyền có lòng dạ cực cao, được nàng coi trọng là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là chuyện xấu."
"Lần Thi Đấu Ngoại Môn này, nếu ngươi có thể đứng trong mười vị trí đầu của ngoại môn, mới có thể tiếp tục nhận được sự ủng hộ của nàng; nếu muốn tiến thêm một bước được Lệ chân truyền bồi dưỡng, vậy phải giành được xếp hạng trong năm vị trí đầu, thậm chí trong ba vị trí đầu!"
"Nếu còn không qua được cả vòng tuyển chọn khu vực của Nam Vực... Làm mất mặt Lệ chân truyền, một Luyện Khí tầng chín nho nhỏ như ngươi cũng không chịu được lửa giận của nàng!"
Vẻ mặt Bùi Lăng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giật mình, Lệ chân truyền cố ý phái một vị U Hồn thị nữ bảo vệ hắn?
Chẳng trách lần đó hắn xuống Cổ Uyên bị Miêu Thành Dương phục kích, Hiểu Nghê lại kịp thời ra mặt; ba tháng trước đi làm nhiệm vụ Hàn thị sơn trang, Hiểu Nghê cũng xuất hiện sau đó...
Lý Bình là ngoại môn trưởng lão, tu vi tương đương với Hiểu Nghê, cho nên có thể phát hiện được sự tồn tại của Hiểu Nghê!
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng tập trung ý chí, bình tĩnh truyền âm trả lời: "Ta hiểu ý của Lý trưởng lão, chỉ cần không gặp đối thủ quá mạnh, lần tuyển chọn Nam Vực này không thành vấn đề!"
Lý Bình mỉm cười, sau khi đưa bọn họ đến chỗ ở, xoay người rời đi, vừa ra cửa đã gọi tâm phúc đến: "Kể từ lúc này, nếu lại có người nghe ngóng việc của Bùi Lăng, cứ nói cho bọn họ biết Bùi Lăng tuổi nhỏ tuấn mỹ, được nữ đan sư Kim Tố Miên ở Nhược Tú phong yêu thích, vì vậy dùng số tiền lớn hối lộ đối thủ của hắn, lúc này mới chiến thắng ba trận!"
Tâm phúc nghe vậy giật mình: "Trưởng lão, bây giờ mấy bên Huyết Triều, Phi Lô đều mưu đồ xóa bỏ Hòe Âm phong ta, nếu bọn họ thật sự đề nghị Vực Chủ xoá bỏ Hòe Âm phong ta, vậy..."
"Lão phu đang muốn bọn họ đề nghị với Vực Chủ như thế." Lý Bình cười lạnh, "Lệ chân truyền mắt cao hơn đầu trong mắt không chứa nổi một hạt bụi, nhân tài được nàng nhìn trúng sẽ không có vấn đề. Cứ làm đi, đến lúc đó lão phu muốn Huyết Triều phong và Phi Lô phong phải tốn một khoản lớn!"
...
Ngày đầu tiên đến Nhược Tú phong, chủ yếu là xác nhận thân phận.
Ngày thứ hai mới chính thức bắt đầu tuyển chọn.
Sáng sớm, Lý Bình dẫn mọi người đến sân bãi.
Đây là một huyễn trận ở Nhược Tú phong, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy núi rừng rậm rạp, suối nước lững lờ, đủ loại phi cầm tẩu thú vui vẻ di chuyển bên trong.
Sau khi bước qua lại phát hiện rừng rậm xung quanh vỡ nát, cầm thú hoảng sợ bay mất, bản thân lại đứng trên một hòn đảo nổi giữa không trung!
Xung quanh còn có rất nhiều phù đảo so le chìm nổi, vây quanh một sân bãi rộng vài dặm.
Cẩn thận đếm có tất cả năm mươi bốn tòa phù đảo, vừa đúng với số lượng ngọn núi của Nam Vực.
Tình hình trên mỗi đảo đều khác nhau.
Phù đảo lớn nhất ở chính giữa, cũng là nơi xa hoa khí thế nhất.
Bên trên có kiến trúc giống với cung điện, phù thúy lưu đan, rường cột chạm trổ, còn có rất nhiều U Hồn thi khôi đứng hầu, ở chính điện treo cao bảng hiệu có hai chữ "Nhược Tú".
Các phù đảo khác cũng có đủ loại nhà cửa lầu các, trước cửa các viết tên mỗi ngọn núi.
Chỉ có phù đảo của đám người Lý Bình là nơi nhỏ nhất, độ cao thấp nhất, cách Nhược Tú phù đảo xa nhất, thậm chí còn không có cả một chỗ để che đầu, chỉ trưng bày một vài bồ đoàn, so sánh ra cũng là nơi nghèo nàn nhất.
Với loại tình huống này, Bùi Lăng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, thấy thế cũng không quan tâm, sau khi đi theo Lý Bình ngồi xuống bồ đoàn, lại nhìn về phía sân bãi ở phía dưới.
Chỉ thấy sân bãi rộng lớn vuông vức, không có thứ gì hết.
Đang muốn thu lại tầm mắt, bên tai lại vang lên truyền âm của Lý Bình: "Đừng nhìn nữa, bây giờ còn chưa bắt đầu, không có cái gì hết. Chờ sau khi bắt đầu, các ngươi ra trận, đến lúc đó trận pháp sẽ tự sinh ra đủ loại biến hóa."
Hắn ta ra hiệu Bùi Lăng nhìn về phía phù đảo của Nhược Tú, "Người của chủ phong đã đến."
Nhược Tú phong là chủ phong của Nam Vực, tất nhiên có rất nhiều đệ tử thông qua vòng đấu loại, chỉ liếc nhìn sơ qua cũng thấy phải hơn trăm người.
Thế nhưng, trong số trên trăm đệ tử này, phần lớn đều đi ở cuối cùng đội ngũ, chỉ có mấy người có thể đi theo bên cạnh Phong Chủ của Nhược Tú phong.
Bởi vì bên cạnh phong chủ còn có rất nhiều nội môn đệ tử đến đây quan chiến.
Bùi Lăng chỉ nhận biết Trịnh Kinh Sơn và Kim Tố Đài, ngoài ra còn có một nam tử mắt phượng sáng ngời, mặc một bộ áo bào nền đen hoa văn đỏ, có mấy nữ tử xinh đẹp đi theo sau lưng hắn ta, đều là người mặt như đóa hoa tóc như đám mây, chỉ là ánh mắt đờ đẫn không có chút linh tính nào, cứ như khôi lỗi.
Lý Bình thản nhiên truyền âm: "Ngươi là người của Lệ chân truyền, vậy không cần giới thiệu Trịnh Kinh Sơn mạch chủ Kiêm Tang nữa, nữ tu bên cạnh hắn là nội môn mạch chủ Kim Tố Đài một mạch Thạch Kính, là đường tỷ ruột thịt của Kim Tố Miên. Nam tử áo bào nền đen hoa văn đỏ là nội môn mạch chủ một mạch Sấu Hà, Cố Hoằng."
Họ Cố?
Bùi Lăng nghe vậy, nhìn thoáng qua Cố Hoằng kia, thầm nghĩ chắc người này là người đã cược Hòe Âm phong toàn quân bị diệt ngay vòng thứ nhất?
"Dù sao những nội môn đệ tử này sẽ không vào trận, hơn nữa ngươi có Lệ chân truyền làm chỗ dựa, không cần quan tâm." Lý Bình tiếp tục truyền âm nói, "Ngươi phải chú ý đến người ngồi bên cạnh Phong Chủ của Nhược Tú phong, đại sư huynh Nhược Tú phong, Công Trị Ngôn."
Bùi Lăng nhìn theo vị trí mà hắn ta ra hiệu, chỉ thấy một tu sĩ trẻ tuổi, khinh bào buộc nhẹ, vẻ mặt văn nhược.
Người ngồi bên cạnh hắn ta lại là Kim Tố Miên và Lỗ Lục Tường.
Dường như phát hiện ánh mắt của Bùi Lăng, Kim Tố Miên đang nghiêng đầu nói chuyện với Lỗ Lục Tường đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt lườm hắn một cái.