"Không có việc gì, chắc điểm mạnh của ngươi là thần hồn." Vụ Liễu vui vẻ nói, "Nói đến thần hồn, trước đó Thánh tông từng gặp một loại thể chất có thần hồn đặc biệt cường kiện, còn là một cặp song sinh, bẩm sinh có tâm hữu linh tê! Một lần đó, thậm chí kinh động đến một vị Thái Thượng trưởng lão đã bế quan lâu ngày của Thánh tông tự tay rút ra hồn phách..."
Tiếp theo nàng thuận miệng nói mấy loại thể chất đặc thù, kết quả khi rơi vào tay Thánh tông đều giống nhau, từ nhục thân đến linh hồn đều được sắp xếp rõ ràng, vô cùng thê thảm.
Bùi Lăng càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, ngay lúc hắn bắt đầu cân nhắc có nên dứt khoát tự sát ngay bây giờ để bớt chịu tội hay không, Vụ Liễu đột nhiên sầm mặt lại, mắng: "Tên khốn Ngô Đình Hi này! Biết rõ ngươi có thể chất đặc thù, là vật liệu cực kì trân quý, lại còn dám dùng Ngũ Độc Chỉ tổn thương ngươi! Nếu hắn còn sống, ta nhất định phải tự mình rút gân lột da, đặt hồn phách của hắn trong đế đèn đốt hơn ba trăm năm!!!"
Cuối cùng bỗng nhiên đưa tay, hung hăng vỗ một chưởng vào sau cổ Bùi Lăng.
Bùi Lăng chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, không biết cái gì nữa...
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mê man tỉnh lại, chỉ cảm thấy bắp thịt cả người vô cùng đau nhức, dường như đã nằm rất lâu nhưng khi đánh giá xung quanh, rõ ràng còn ở trong khoang Huyền Cốt Lăng Âm Chu.
Trong lòng Bùi Lăng nghi ngờ, chật vật giãy giụa đứng dậy, nhanh chóng kiểm tra phát hiện vết thương do Ngũ Độc Chỉ đã hoàn toàn khỏi hẳn, quần áo trên người đã thay mới, hình như còn tắm rửa một cái.
Điều khiến da đầu hắn tê dại là, viên Dưỡng Nguyên Đan kia vẫn được nhét vào trong ngực hắn.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Hắn suy nghĩ một lát rồi hoạt động tay chân, sau đó đi tới cửa nín thở tập trung một lúc lâu, thấy cả trong lẫn ngoài đều rất yên tĩnh, lúc này mới cẩn thận mở ra một khe cửa.
Quan sát thấy bên ngoài không có người, Bùi Lăng rón rén đi ra ngoài, gõ cửa phòng Bùi Hồng Niên ở ngay bên cạnh.
Bùi Hồng Niên nhanh chóng đi tới mở cửa, sắc mặt hắn ta hơi tối tăm, nghi ngờ nói: "Ngươi làm gì trong phòng suốt nửa tháng? Sao ta gõ cửa lại không trả lời... Không phải ngươi vẫn luôn tu luyện chứ?"
"Nửa tháng?" Trong lòng Bùi Lăng giật mình, nói, "Đã qua nửa tháng rồi sao?"
"Xem ra ngươi thật sự tu luyện đến quên mình, quên thời gian." Bùi Hồng Niên vừa ao ước vừa ghen ghét, thấy xung quanh không có người, không nhịn được nhỏ giọng hỏi, "Ngươi còn bao nhiêu Thối Cốt Đan trộm được từ chỗ Trịnh sư huynh?"
Bùi Lăng không quan tâm tới lời này, vội vàng hỏi: "Còn bao lâu nữa là đến Trọng Minh tông?"
"Sắp đến sơn môn rồi." Bùi Hồng Niên thuận miệng nói, "Ngươi bán cho ta mấy viên Thối Cốt Đan còn thừa lại được không? Tất cả mọi người là huynh đệ đồng tộc..."
Còn chưa nói hết câu, Bùi Lăng đã xoay người rời đi, còn không buồn chào hỏi một câu.
Hắn còn nhớ rõ lời nói của Vụ Liễu trước khi hôn mê, bây giờ đâu có tâm trạng nói vớ vẩn với Bùi Hồng Niên?
Phải nhanh chóng nghĩ cách!
Vừa quay lại khoang của mình, Bùi Lăng đóng cửa lại, vừa xoay người, sắc mặt đã tái đi.
Lại có một nữ tử mặc lụa đen đội mũ rèm ngồi cạnh chiếc bàn trong cách đó không xa, đó là Lệ tiên tử!
Bùi Lăng như rơi vào hầm băng, đứng thẳng bất động ở sau cửa, cũng không dám thở mạnh.
Cách mũ rèm không thể nhìn thấy biểu cảm của Lệ tiên tử, trong phòng lập tức yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lát sau, Lệ tiên tử đột nhiên đưa tay ra, ném một thứ về phía hắn. Bùi Lăng giật mình, tay mắt lanh lẹ đẩy nó ra.
Ngay lúc này, tiếng nhắc nhở đã lâu không gặp của hệ thống login: "Leng keng! Kiểm tra ra có đao pháp xa lạ ở ngoại giới, đang thu nhận sử dụng..."
Bùi Lăng: "..."
Hắn nhìn quyển sách bị mình đánh rơi một lúc, lại nhìn Lệ tiên tử vẫn ngồi ở đó, có cảm giác kích động muốn chết ngay tại chỗ.
"Luyện xong trong vòng mười ngày, nếu không, chết!" Lệ tiên tử nghiêm nghị phun ra một câu, xung tay áo một cái, cả người ầm ầm vỡ nát như bọt biển, chợt biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi nàng đi một lát, Bùi Lăng mới ngượng ngùng đi tới nhặt quyển sách kia lên.
Chỉ thấy trên trang bìa dùng vân triện viết bốn chữ "Huyết Sát đao pháp", thấy loại chữ triện cổ xưa này, sắc mặt hắn lập tức nghiêm nghị! Số tộc học vân triện mà Bùi thị thu thập được chỉ có hơn một trăm cái, nói cách khác...
Mở ra quyển sách thô sơ đơn giản này, Bùi Lăng thở dài.
Đúng vậy, hắn không nhận ra phần lớn chữ viết trên bộ đao pháp này, cũng nhìn không hiểu...
Cũng may lúc này hệ thống nói: "Leng keng! Hoàn tất thu nhận đao pháp xa lạ của ngoại giới, mời ký chủ đặt tên."
"Huyết Sát đao pháp." Hiếm khi nào Bùi Lăng nhìn hệ thống thuận mắt một lần, chỉ là trầm ngâm một lát, vẫn từ bỏ suy nghĩ để hệ thống tu luyện.
Dù sao Huyền Cốt Lăng Âm Chu này thật sự quá nguy hiểm, nếu hệ thống thiểu năng này lại làm ra chuyện gì đó, hắn thật sự không dám nghĩ lại chọc ra rắc rối gì?
Bùi Lăng khép quyển sách lại giấu vào trong ngực, lúc này hắn cảm giác được toàn bộ thân thuyền hơi chấn động.
Không lâu sau, Bùi Hồng Niên ở sát vách đến gõ cửa: "Đã đến Trảm Trần đài, nhanh thu dọn đồ đạc đến boong tàu, đừng làm chậm việc của Lệ tiên tử."
Trước đó vì Bùi Lăng muốn chạy trốn đã thu thập đồ vật, nhưng lúc bị hệ thống điều khiển thân thể chạy tới tinh xá Bích Ngô viện, ngoại trừ số Thất Tuyệt Trấn Hồn Tán đã dùng hết, lại không mang theo cái gì. Bây giờ ngoại trừ bộ quần áo trên người, cũng chỉ có một viên Dưỡng Nguyên Đan, một bản Huyết Sát đao pháp và Yếm Sinh Đao.
Cất Dưỡng Nguyên Đan và Huyết Sát đao pháp vào trong ngực, hắn cầm Yếm Sinh Đao, đi theo Bùi Hồng Niên đến boong tàu.
Đoạn đường này không có Hiểu Nghê và Vụ Liễu ở bên, cánh cửa ở hai bên hành lang lại rất yên tĩnh.
Rời khỏi khoang thuyền, Bùi Lăng liếc mắt nhìn qua, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong tầm mắt là một khoảng biển mây to lớn khó có thể tưởng tượng!
Biển mây cũng không bình tĩnh, dao động lăn lộn như giận như rít gào, từng tòa sơn phong cao thấp không đều như đá ngầm thấp thoáng trong biển, thoạt nhìn chi chít khắp nơi, khó mà tính toán.
Trong mây, ngoại trừ sơn phong ra còn có rất nhiều chim quý thú lạ tuỳ tiện bay lượn, đều là thứ Bùi Lăng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Nhất là một ngọn núi rừng xanh um tươi tốt, trên đỉnh mơ hồ có ánh lửa hiện ra bên bờ sơn phong, thân thể khổng lồ thoáng hiện trong mây mù, chỉ có một đoạn đuôi lại khuấy đảo biển mây xung quanh đỉnh núi kia như sôi trào, liên tục sôi trào mãnh liệt!
Lúc này Huyền Cốt Lăng Âm Chu đang phi hành trên khoảng biển mây mênh mông vô bờ này, trong chốc lát đã lái vào một sơn phong mơ hồ bị chen chúc thành trung tâm.
Ngọn núi này thấp hơn mấy ngọn núi chung quanh một đoạn, đỉnh núi bằng phẳng cứ như bị người ta gọt ra một đoạn, hình thành một quảng trường cực kì khổng lồ, lúc này đang có rất nhiều phi thuyền thay đi bộ đang lên lên xuống xuống
Vừa thấy Huyền Cốt Lăng Âm Chu, đã rối rít liên tục không ngừng nhường chỗ.
"Đây là Trảm Trần đài." Bùi Hồng Niên nhập tông mấy năm, sớm đã quen với cảnh vật ở Trọng Minh tông, lúc này cũng không chấn động như Bùi Lăng, chỉ thuận miệng giới thiệu, "Đệ tử mới đều sẽ tiến vào tông môn từ chỗ này, từ đây tiên phàm khác nhau. Tông môn lấy tên Trảm Trần, hy vọng chúng ta từ đây chặt đứt suy nghĩ thế tục, anh dũng tiến lên, vĩnh biệt phàm trần."
Hắn ta nói đến đây, đột nhiên ý thức được một chuyện, cau mày nói, "Đúng rồi, đám người Trịnh sư huynh sẽ sắp xếp ngươi như thế nào?"
Cùng lúc đó, trong lan can lầu ba của Huyền Cốt Lăng Âm Chu, Trịnh Kinh Sơn cũng đang cung kính xin chỉ thị: "Sư tỷ, đã tới tông môn, không biết phải sắp xếp Bùi Lăng kia như thế nào?"
Làn váy đen của Lệ tiên tử bay múa, chắp tay đứng phía trước cách hắn ta không xa, một lát sau mới lạnh như băng nói: "Để hắn đến ngoại môn."
"Vâng." Trịnh Kinh Sơn gật đầu, truyền âm phân phó Bùi Hồng Niên, "Dẫn Bùi Lăng đến ngoại môn!"
Một lát sau, Huyền Cốt Lăng Âm Chu lại bay thẳng lên trời, nhanh như điện đi sâu vào trong biển mây, Bùi Lăng bị thả trên Trảm Trần đài không nhịn được nhìn theo phương hướng kia một lát, hỏi: "Nơi đó là nội môn? Trông thật xa."
Tâm trạng Bùi Hồng Niên không tốt lắm, không để ý đến hắn, chỉ nói: "Đuổi theo."
Hắn ta dẫn theo Bùi Lăng xe nhẹ đường quen đến một tòa tiểu lâu hai tầng ở bên cạnh quảng trường, sau khi đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong trống rỗng được trang trí rất đơn giản, chỉ có một bà lão tóc bạc da mồi, trong tay cầm một bầu rượu, buồn ngủ nằm nghiêng trên ghế, không uống một ngụm nào.
Nghe thấy có người tiến vào cũng không định nhúc nhích, Bùi Hồng Niên cười làm lành tiến lên hành lễ: "Tiền bối, nội môn mạch chủ Trịnh Kinh Sơn Trịnh sư huynh, để tộc đệ Bùi Lăng của vãn bối vào ngoại môn."
"Mấy tiểu bối này, ngày nào cũng kiếm chuyện cho lão thân." Giọng nói bà lão kia hơi khàn, thở dài, cũng không thấy khó xử thật, chậm rãi ngồi dậy để lộ ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại như có ma lực khiến người nhìn không thể rời ra được, bởi vậy hai huynh đệ đều mất hồn, ngơ ngác nhìn nàng không nói câu nào.
Bà lão đánh giá bọn họ một lát, thản nhiên mở miệng nói, "Đi theo lão thân."
Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên mới tỉnh táo, lấy lại tinh thần, sắc mặt đều hơi mất tự nhiên.
Đi theo bà lão rời khỏi tiểu lâu, lại thấy phía sau còn có một gian kiến trúc, nhìn bề ngoài cũng không lớn, sau khi đi vào lại phát hiện không gian bên trong lớn đến lạ thường.
Giữa không trung trôi nổi vô số đế đèn, mỗi ngọn đèn trong đài đều đốt một ngọn Huyết Diễm, cao thấp đan xen vào nhau, lít nha lít nhít.