Nói đùa gì thế?

Dù là đám người Bạch Huống tự giết lẫn nhau vì đan phương Trúc Cơ, cũng không thể để tiểu tử này may mắn còn sống?

Hả?

Hắn vừa nói, còn có vị sư tỷ bị trọng thương cho nên không tới?

Đệ tử Tạp Ủy tư khẽ nhíu mày, lập tức nghĩ đến loại tình cổ gì đó, thầm nghĩ không phải tiểu tử này mặt khờ tâm địa độc ác, tính kế một vị nữ tu chủ quan nào đó, cản cho hắn một đao ngay lúc quan trọng, lúc này mới thành ngư ông chứ?

Mặc kệ nói thế nào, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tạp Ủy tư đã không thể làm chủ được nữa, nghĩ tới đây, hắn ta vội ho một tiếng, "Hồn đăng do Chấp Sự đường trông giữ, bình thường sẽ không cố ý đến nói cho Tạp Ủy tư. Xin lỗi sư đệ, việc này khá lớn, làm phiền ngươi đi ra bên ngoài chờ một lát, chúng ta cần thẩm tra đối chiếu với Chấp Sự đường một chút."

Thế là Bùi Lăng tiếp nhận minh bài của mình, đi ra gian ngoài chờ, không lâu sau đã thấy Khương Lượng đã gặp từ trước dẫn theo người đi đến, vừa thấy hắn đã như cười mà không phải cười: "Được rồi, đi thôi."

Nửa ngày sau, trong căn phòng lần trước của Chấp Sự đường, Bùi Lăng thành thật kể lại đại khái quá trình nhiệm vụ, đương nhiên không hề nhắc đến Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp kia, chỉ nói kẻ thù cũ của Hàn Tư Cổ đến nhà, có thể huyễn hóa thành dáng vẻ của hắn ta, lợi dụng điểm này kích động Hàn thị tự giết lẫn nhau, đến mức diệt môn trong vòng một đêm.

Về phần vì sao Hàn Tư Cổ không ngăn cản, đây là vì đối phương tranh đấu thất bại trong lần cơ duyên Vạn Hủy hải, trên người bị trọng thương, không thể di chuyển. Sở dĩ đám đệ tử đi làm nhiệm vụ có đi không về, cũng vì Hàn Tư Cổ và kẻ thù đều cần huyết thực.

Sau khi kể xong mọi chuyện, Khương Lượng nhắm mắt suy nghĩ một lát, lúc này một chấp sự đến đây, khẽ nói mấy câu bên tai hắn ta.

Khương Lượng không ngừng gật đầu, chợt nói với Bùi Lăng: "Thời gian hồn đăng của đám người Đường Nam Trai bị dập tắt không khác với lời kể của ngươi lắm, đã vậy, ngươi có thể quay về Tạp Ủy tư, tiếp tục nhận tiền thù lao."

Bùi Lăng thở phào, nghĩ đến việc trước đó ở Loa Sơn thành, thuận miệng hỏi.

"Nhân Diện Chu đã đền tội." Khương Lượng híp mắt lại, nhìn hắn một cái, từ tốn nói, "Về phần chuyện đã xảy ra, bởi vì đám người Trần Hoàn còn không đáng để tông môn sử dụng thủ đoạn loại sưu hồn tra rõ đến cùng, căn cứ bằng chứng và vết tích ngay lúc đó, coi như giống với lời nói của ngươi và thành chủ Loa Sơn thành."

"Khương chấp sự có ý gì?" Bùi Lăng cười khan một tiếng, nói, "Nếu không phải việc như vậy thì như thế sao?"

Khương Lượng mỉm cười, đi đến bên cạnh hắn, nói: "Rốt cuộc việc này như thế nào, người từng trải trong Chấp Sự đường không cần đến hiện trường cũng có thể đoán được, các ngươi đã làm rất sạch sẽ, chúng ta cũng không có thời gian rảnh rỗi, không tiếc giá cả truy hỏi ngọn nguồn. Chỉ là lần một lần hai thì cũng thôi, nếu xảy ra nhiều lần, Chấp Sự đường chúng ta cũng không phải ăn không ngồi rồi... Hiểu chưa Bùi sư điệt "

Nói xong nghênh ngang rời đi.

Bỏ lại Bùi Lăng trầm ngâm một lát, lúc này mới thản nhiên rời đi.

Hắn lại đến Tạp Ủy tư, đệ tử Tạp Ủy tư rất thoải mái trả thù lao.

Bùi Lăng liền chia một vạn linh thạch hạ phẩm thanh hai phần, mình cầm bảy phần, Lỗ Lục Tường ba phần.

Sau khi chia xong hắn cảm thấy lương tâm hơi đau đớn, thế là hắn cầm 2500 viên linh thạch hạ phẩm trong phần của Lỗ Lục Tường, bỏ vào túi trữ vật của mình.

Dù sao vị sư tỷ này cũng không làm gì, cho nàng 500 viên linh thạch hạ phẩm, coi như là chút thù lao vì nàng đã giữ vững lập trường sau khi xảy ra việc của Đổng Thải Vi, cũng không xê xích gì nhiều.

Cân nhắc đến bây giờ Lỗ Lục Tường đã tìm y tu chẩn trị, Bùi Lăng quyết định đi xem tình hình của Kim Tố Miên trước.

Nửa ngày sau, huyết quang lóe lên, Bùi Lăng hạ xuống bên ngoài động phủ của Kim Tố Miên, vừa lấy ra minh bài của đối phương, chỉ thấy một nữ tu mặc nghê thường vũ y tóc mây búi cao, đang cau mày chậm rãi đi ra từ trong động phủ!

Trong lòng Bùi Lăng chấn động, minh bài của Kim Tố Miên còn ở trong tay mình, đây là ai? Sao có thể ra vào?!

Hắn khẽ đảo cổ tay thu hồi minh bài, thản nhiên như không có việc gì tiến lên hành lễ: "Vị sư tỷ này, xin hỏi bây giờ Kim sư tỷ có rảnh không?"

Kim Tố Đài nhìn hắn một cái, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Ngươi tìm nàng luyện đan? Thật không khéo, bây giờ nàng rảnh, ngươi vẫn nên tìm người khác đi."

"Đa tạ sư tỷ." Bùi Lăng nói, "Không biết sư tỷ là gì của Kim sư tỷ?"

Kim Tố Đài nói: "Ta là đường tỷ của nàng."

Nói xong, hóa thành một đạo trường hồng nhanh chóng không rời đi.

Bỏ lại Bùi Lăng sắc mặt thay đổi thất thường, cuối cùng không dám tự tiện vào bên trong.

Dù sao ai biết vị đường tỷ này có nhận ra tình hình của Kim Tố Miên không đúng, để lại thủ đoạn gì ở bên trong hay không, thậm chí Kim Tố Miên đã được đối phương cứu chữa tỉnh lại, đang ở trong động phủ chờ hắn tự chui đầu vào lưới?

"Đi tìm Trịnh sư huynh." Nghĩ đến đây, Bùi Lăng không dám thất lễ, lập tức lấy Huyết Khôi Kiệu chạy tới nội môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play