"Bây giờ Huyết Hà kiếm đang treo cao ở bên ngoài, lại chưa kiểm kê bảo khố, thời gian một nén nhang chỉ trong chớp mắt, chẳng lẽ sư huynh thật sự muốn mặc kệ mọi chuyện vì một gốc Xích Tu Đằng?"

Sắc mặt Đường Nam Trai âm trầm, mãi không nói gì.

Lúc này, đôi mắt Đổng Thải Vi đảo quanh, tiến lên khuyên nhủ: "Đường sư huynh, theo ý ta, Bùi Lăng nói có lý, sở dĩ mọi người cùng lừa gạt Huyết Hà kiếm tiến vào bảo khố Hàn thị, không phải vì nhân cơ hội vơ vét một khoản sao? Đây là gia tộc suýt nữa có tu sĩ Kết Đan đấy."

"Trong trăm năm qua, ngoại trừ Hàn sư huynh thì bọn họ cũng không có con cháu xuất sắc gì."

"Có lẽ còn rất nhiều thứ tốt do lão tổ tông để lại, biết đâu còn có thứ tốt hơn Xích Tu Đằng thì sao?"

"Cần gì vì nhỏ mất lớn? Không bằng đồng tâm hiệp lực, trước tiên lừa gạt Huyết Hà kiếm, chờ sau khi trời sáng lại bàn bạc nên phân chia như thế nào."

Đường Nam Trai không biết việc Bùi Lăng bị tặng đạo lữ mới, nghe vậy hơi suy tư, cũng đành xoay người đi tìm những thứ khác.

Ngược lại Bùi Lăng hơi ngạc nhiên nhìn nữ tu này.

Đúng là đệ tử đi ra từ tông môn nham hiểm, vừa nãy mới giảng hòa xong, bây giờ đâu còn nhận ra giữa hai người có thù hận?

Đổng Thải Vi chú ý tới ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nhìn thoáng qua hắn, sau đó nhanh chóng đi đến trước giá đỡ cách đó không xa, không ngừng tìm kiếm.

Mặc dù bảo khố Hàn thị xây dựng ở dưới hồ sen, lại chiếm diện tích rất rộng lớn.

Nóc nhà cao khoảng mấy trượng, phía trên khảm từng viên dạ minh châu lớn cỡ nắm đấm.

Chỉ tùy tiện lấy một viên minh châu này cũng là trân bảo giá trị liên thành ở trong thế tục, nhưng lại không đáng giá ở Tu Chân Giới.

Trong minh châu còn xen lẫn một vài châu báu dị sắc, có đủ loại tác dụng ích trùng ích thủy ích trần, đảm bảo dù nhiều năm không có người quét dọn bảo khố, cũng duy trì được vẻ sạch sẽ.

Bốn vách tường xung quanh bảo khố đều là giá gỗ.

Vật liệu dùng để làm giá gỗ rất hiếm thấy, là một loại gỗ có màu xanh nhạt, có vô số hoa văn trông như con ngươi, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Lấy cửa lớn bảo khố làm chuẩn, thẳng cửa là công pháp, bên trái là vũ khí lưỡi đao, bên phải là đủ loại tài liệu dược tài khoáng thạch.

Ở giữa đặt một vài giá đỡ cao gần bằng ba người, đồ ở phía trên hơi lộn xộn cũng không để đầy. Ba người rút xuống nhìn một chút, rõ ràng là tâm đắc Trúc Cơ mà bọn họ luôn nhớ mong trước khi đến!

Ba người nhìn nhau, lập tức lục soát cả cái giá này.

"Đan phương Trúc Cơ!" Bùi Lăng và Đường Nam Trai đang không ngừng liếc nhìn quyển sách trong tay, Đổng Thải Vi vui mừng, khẽ gọi, "Tìm được rồi!"

Thấy hai người đồng thời nhìn về phía mình, nàng cũng trực tiếp nói: "Nếu Bùi Lăng mở lò luyện đan, luyện ra ba viên Trúc Cơ Đan, ta muốn một viên!"

"Nếu không đủ ba viên, ta không cần Trúc Cơ Đan, nhưng phải để ta sao chép một phần đan phương Trúc Cơ, ngoài ra các ngươi nhất định phải đền bù cho ta một khoản linh thạch."

"Được." Đường Nam Trai thấy thời gian không còn nhiều, không muốn gây chuyện, lập tức đồng ý.

Bùi Lăng cũng nghĩ giống vậy: "Không thành vấn đề!"

Đổng Thải Vi thầm thở phào, tuy nàng có tu vi Luyện Khí tầng tám, nhưng nhìn từ những việc gặp được trước đó, chưa chắc đánh thắng được Bùi Lăng Luyện Khí tầng bảy.

Nói cách khác, nàng có thực lực yếu nhất trong ba người.

Nếu Đường Nam Trai và Bùi Lăng liên thủ đối phó nàng, nàng còn không có cả cơ hội chạy trốn ra ngoài tố cáo với Huyết Hà kiếm.

Nếu nàng chết ở chỗ này, sau khi ra ngoài hai người này phải giải thích với Huyết Hà kiếm thế nào... Đổng Thải Vi căn bản không dám trông cậy có thể dùng việc này để uy hiếp được hai người.

Dù sao, vừa nãy từ hành động Bùi Lăng và Đường Nam Trai ngầm hiểu lẫn nhau lừa gạt Huyết Hà kiếm để bọn họ tiến vào bảo khố, đủ để chứng minh hai người này đều không phải đèn đã cạn dầu.

Ai biết sau khi bọn họ giết nàng, lúc rời khỏi bảo khố có thể lừa gạt Huyết Hà kiếm hay không?

Thoạt nhìn thanh phi kiếm bản mệnh này thật sự không thông minh.

Đổng Thải Vi không có lòng tin gì với nó, cho nên thấy hai người hứa hẹn, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.

Nàng đã đưa Đường Nam Trai đến đây, cũng đi theo vào bảo khố, không thể không thu hoạch được chút nào chứ.

Nàng mới Luyện Khí tầng tám, tạm thời không dùng được Trúc Cơ Đan, nhưng Lục sư huynh lại đang cần.

Bùi Lăng và Đường Nam Trai đều không để ý đến yêu cầu của Đổng Thải Vi, sau khi xác định tìm được đan phương Trúc Cơ, Bùi Lăng lập tức mặc kệ một đống tâm đắc, đi thẳng đến giá gỗ phía bên phải!

Thấy cảnh này, Đường Nam Trai hơi ngạc nhiên, ngay cả Đổng Thải Vi cũng sững sờ: "Ngươi không cần tâm đắc Trúc Cơ à?"

"Ta mới Luyện Khí tầng bảy, như Đường sư huynh đã nói, ta còn lâu mới Trúc Cơ." Tất nhiên Bùi Lăng không thể nói cho bọn họ biết, hệ thống còn đang không ngừng "leng keng" ở bên tai mình, hắn thuận miệng nói, "Cho nên ta muốn lấy nhiều tài liệu linh thạch một chút, các ngươi không có ý kiến chứ?"

Đường Nam Trai căn bản không quan tâm tới hắn, liên tục không ngừng đọc thuộc lòng sao chép từng phần tâm đắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play