Bùi Lăng cảm thấy mình suy yếu tới cực điểm, cũng mỏi mệt tới cực điểm, ngoại trừ mệt nhọc và thương thế, vô số trường kiếm trên toà cô phong này tản ra kiếm ý hùng hậu, không giờ khắc nào không uy áp hắn, khu trục hắn, khiêu khích hắn...
Mỗi một khắc hắn đều cảm thấy mình đã đến cực hạn, cũng không thể bước ra bước kế tiếp, dường như đã dùng hết tất cả ý chí và khí lực, mới có thể đạp xuống bước kế tiếp...
Đau khổ, cô tịch, tuyệt vọng, rét lạnh... Bùi Lăng nhanh chóng rơi vào một mảnh đờ đẫn, không biết qua bao lâu một tiếng kiếm mỉnh réo rắt như tia chớp trong đêm tối, rạch ra ý thức ngơ ngác của hắn.
Hắn vô thức đưa tay bắn ra một đạo ánh sáng trong trẻo từ đằng xa, cứ như cá bơi khéo léo vòng quanh cánh tay hắn một vòng, theo một tiếng vù vù nhẹ nhàng nhảy lên, hóa thành một phi kiếm ánh sáng trong vắt như sương như nguyệt.
Phi kiếm rét lạnh, gió lạnh thấu xương như có thể chém gió ngăn nước, phá vỡ tất cả trở ngại lại liền thành một khối với hắn, như nước sữa giao hòa, không còn sự phân biệt.
Bùi Lăng một phát bắt được chuôi kiếm, chỉ cảm thấy tất cả mọi gian nan khốn khổ, tất cả đau đớn nguy hiểm đều như tuyết đọng gặp mặt trời, lại không có chút trọng lượng nào, trong lòng chưa từng yên tâm và vui vẻ như vậy.
Ngay sau đó, tình cảnh trước mắt chuyển một cái, Bùi Lăng lại thấy mình vác trường kiếm, đạp không mà đứng, cách đó không xa là năm tên tu sĩ áo bào trắng kim quan hiện lên hình quạt ngăn cản đường đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT