Dường như nữ tu áo tím nhận ra điều hắn ta đang lo nghĩ, nói, "Địa điểm là trong lương đình giữa ao sen ở sân sau. Chút thời gian thế này, nếu chúng ta tập trung một chỗ, chỉ sợ không lục soát được bao nhiêu địa phương."
Ánh mắt Bạch Huống dao động, nói: "Ngô sư muội nói có lý, như vậy đi, các ngươi có chín người, ba người một tổ, một mình ta một tổ, tiếp theo chia ra lục soát. Mặc kệ có thu hoạch hay không, sau tám canh giờ đều phải tập trung trong lương đình giữa hồ ở sân sau."
Đã chỉ có một lối ra, hơn nữa còn có hạn chế thời gian, đến lúc đó hắn ta sớm đi kiểm tra một lượt xem có chỗ đáng nghi hay không là được.
Chín vị sư đệ sư muội đều nóng lòng tìm bảo khố, nghe vậy không hề chậm trễ đều đồng ý, thế là mười người nhanh chóng chia bốn tổ.
...
Sau một lúc lâu, nữ tử áo tím và hai tên đồng môn hai tay trống không bước vào diễn võ trường.
Kiến trúc ở diễn võ trường rộng rãi, khắp nơi trên mặt đất, bốn vách tường, người giả, cọc gỗ, lôi đài... Đều để lại dấu vết binh khí hoặc là quyền cước.
"Cẩn thận tìm xung quanh nơi này." Nữ tu áo tím phân phó, "Vừa rồi không nhìn thấy gì trên đường đi, dù sao nơi đây cũng là nơi bồi dưỡng con cháu Hàn thị sơn trang, dù không có bảo khố, có lẽ cũng có những thu hoạch khác."
Hai gã khác tu sĩ đồng ý, đang định bắt tay tìm kiếm, chợt thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đang đứng chắp tay đưa lưng về phía bọn họ.
"Bạch sư huynh?" Hai tên tu sĩ kia hơi ngạc nhiên, rõ ràng vừa nãy Bạch Huống không đi về phía bên này.
Nữ tu áo tím vừa cầm lấy một bình hoa nghe tiếng ngẩng đầu, đã thấy bóng người kia chầm chậm quay đầu lại, là quần áo Bạch Huống, khuôn mặt Bạch Huống, dáng người Bạch Huống... Nhưng đầu đối phương vô cùng lưu loát xoay một trăm tám mươi độ, yên tĩnh nhìn bọn họ.
Cùng lúc đó, chính đường Hàn thị sơn trang.
"Rầm!"
Theo phù lục Lôi Hỏa nổ tung, ba tên nam tu chật vật không chịu nổi trốn vào trong phòng, xoay tay đóng chặt cửa vào: "Đáng chết! Không phải nói trận pháp nơi này đã không được tu sửa nhiều năm, không có tác dụng gì rồi sao? Nếu không phải vừa nãy Cát sư đệ quyết định thật nhanh, dùng phù lục nổ ra một đường sống, e rằng chúng ta đã bị Đoạn Hồn Sa thôn phệ rồi!"
"Nếu không có chút nguy hiểm này, nhiệm vụ này cũng không liên tục thất bại bốn lần." Đồng bạn nói, "Đừng nói đến những thứ này nữa, tất cả mọi người đã không có việc gì, nhanh đi tìm bảo khố."
Tên tu sĩ phàn nàn trước đó thở dốc một hơi, nói: "Được. Ngươi đi căn phòng bên trái kia, ta đi bên phải, về phần Cát sư đệ..."
Hắn ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, "Cát sư đệ đâu?"
Đồng bạn giật mình quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết sư đệ vẫn luôn theo sát bên cạnh đã biến mất từ khi nào!
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc, lập tức rút binh khí cảnh giác nhìn bốn phía.
Vào lúc này, bọn họ đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi mềm...
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cành liễu, giữa khe hở hòn non bộ dày đặc rêu xanh.
Ba tên tu sĩ chấp đao cầm kiếm cẩn thận bước đi, nhưng trên đường đi lại thấy toàn là phong cảnh ngày xuân tươi tốt.
Mặc dù không có một ai, lại càng thể hiện rõ sự vắng vẻ.
"Sư huynh, không phải nói cả nhà Hàn thị sơn trang đã bị diệt sao?" Sau nửa ngày, nữ tu váy đỏ được bảo vệ ở giữa nhìn quanh một lượt, không nhịn được hỏi, "Nhưng vì sao trên đường chúng ta đi qua, cũng không thấy bất kỳ thi thể gì? Thậm chí còn không có cả vết máu?"
Nam tu đứng bên trái tuổi tác hơi lớn khẽ lắc đầu, nói: "Không rõ nữa, có lẽ sau khi tông môn phát hiện đã phái người đến dọn dẹp?"
"Thế nhưng đã muốn điều tra rõ án diệt môn của Hàn thị sơn trang, không phải nên để lại thi thể cho chúng ta điều tra sao?" Nữ tu váy đỏ hỏi lại, "Hơn nữa còn có bốn nhóm đồng môn trước đó, nói là bị nhốt ở chỗ này không thể ra ngoài, nhưng cũng không thấy tung tích của bọn họ?"
Nam tu trầm ngâm: "Đúng là hơi kỳ quái, đợi lát nữa tập trung lại hỏi Bạch sư..."
Tay áo của hắn ta đột nhiên bị người ta kéo, cúi đầu nhìn lại là sư đệ vẫn không mở miệng, sắc mặt tái xanh chỉ vào ao sen cách đó không xa.
Trong ao sen, lá xanh dày đặc.
Vô số hoa sen nở rộ trong đó.
Chỉ là, ở vị trí vốn là rất nhiều cánh hoa sen đó, rõ ràng là từng cái đầu người.
Đầu người nam nữ lão ấu đều có, đều đang mở to mắt, trong hốc mắt có huyết lệ cuồn cuộn trượt xuống, nhỏ vào ao sen.
Lại một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, lá sen rậm rạp hơi rung nhẹ, để lộ ra ao nước ở dưới lá.
Lại đỏ thắm hơn cả máu.
Cùng lúc đó, Bạch Huống áo trắng như tuyết đang yên tĩnh đứng dưới một tàng cây hòe cao lớn, Độc Hỏa Huyết Giao Trượng trong tay đã hóa thành một con giao long còn sống, toàn thân huyết sắc, đôi mắt lấp lánh há cái miệng ra, phun độc hỏa về phía giếng cổ cách đó không xa.
Trong giếng cổ, tiếng nước róc rách không ngừng.
Vô số tóc đen rậm rạp như rong biển, mãnh liệt trào ra, điên cuồng ngăn cản.
"Không có ích lợi gì." Bạch Huống quan sát một lát, từ tốn nói tiếp.
"Mặc dù ngươi ký sinh ở địa mạch nơi đây, nhưng đại trận đã tàn tạ có thể cung cấp bao nhiêu lực lượng địa mạch cho ngươi? Huống chi chịu sự khắc chế tự nhiên của Độc Hỏa Huyết Giao Trượng, giãy giụa thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì. Mở miệng giếng ra, để ta xuống dưới điều tra một phen, nếu bảo khố không ở nơi này, ta cũng chẳng muốn quản ngươi."
Trong tóc đen bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt, sau khi nhìn chằm chằm hắn ta một chút, tất cả tóc đen đột nhiên nhanh chóng chui vào trong giếng như thuỷ triều xuống, chỉ trong chốc lát đã biến mất sạch sẽ.
Bạch Huống mỉm cười, thu hồi Độc Hỏa Huyết Giao Trượng đang định tiến lên, đột nhiên cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Hắn ta bỗng quay đầu, chỉ thấy không biết trên thân cây hòe bên cạnh đã hiện ra rất nhiều con mắt từ lúc nào.
...
Sau tám canh giờ, bên ngoài Hàn thị sơn trang, một bóng người bao bọc huyết quang lướt qua lỗ hổng đại trận như thiểm điện!
Sắc mặt Bạch Huống tái xanh, trong miệng mũi tràn đầy máu tươi, vốn áo bào trắng không nhuốm bụi trần lại bị huyết dịch nhuộm ướt một nửa.
Trên một cánh tay của hắn ta chồng chất vết thương, một cánh tay khác chỉ còn lại một vài bộ phận gần vai.
Độc Hỏa Huyết Giao Trượng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mặc dù dáng vẻ thê thảm, nhưng Bạch Huống không dám dừng lại chút nào, nhân lúc Nhiên Huyết đại pháp vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn, ném Ô Linh phi toa ra ngoài, sau khi phân biệt phương hướng liên điên cuồng trốn chạy rời xa Hàn thị sơn trang!
Nửa ngày sau, trong lòng Bạch Huống đang khống chế phi toa hơi dao động, chỉ cảm thấy hiệu quả của Nhiên Huyết đại pháp nhanh chóng biến mất, cảm giác suy yếu vọt tới như tràn đầy trời đất.
Cuối cùng hắn ta không thể khống chế phi toa được nữa, rơi thẳng xuống dưới đất.
Đây là một khu rừng hoa lê như mộng như ảo, phi toa một hơi đụng gãy năm sáu gốc cây lê, cuối cùng một nửa đều chui vào trong bùn đất chịu một đòn nặng nề, mới hoàn toàn dừng lại.
Một lát sau, Bạch Huống vừa nôn ra máu vừa leo ra từ trong phi toa, thầm nghĩ trong lòng: "Với tốc độ của Ô Linh phi toa, trong khoảng thời gian này chắc đã cách Hàn thị sơn trang rất xa rồi, chắc nơi này cũng an toàn."
Nghĩ như vậy, khí huyết quay cuồng trong lồng ngực một lúc, hắn ta không nhịn được lại phun ra một ngụm máu, lập tức nâng tay áo đi lau.
Đang lau, động tác của hắn ta đột nhiên cứng đờ: Chỉ thấy thấp thoáng trong cành hoa lê nở rộ ở trên đỉnh đầu, có một cánh cửa quen thuộc như ẩn như hiện, trên bảng hiệu yên tĩnh khắc bốn chữ "Hàn thị sơn trang".
...
Hai ngày sau, cuối cùng Huyết Khôi Kiệu đã đến đích, chậm rãi đáp xuống một khu rừng hoa lê trải dài mấy chục dặm.
Lúc này hoa lê đang nở rộ, màu sắc óng ánh như tuyết như đồ, dưới ánh trăng gió mát hiu hiu lại như một đám mây nơi tiên cảnh.
Xuyên qua nhánh hoa rậm rạp, có thể mơ hồ thấy được ngoài rừng lại lộ ra một góc cánh cửa cao lớn nguy nga ở dưới bầu trời đêm.
Chỉ là nhìn kỹ lại, chỗ kia cũng chỉ có một đầm nước, hiện ra sóng gợn lăn tăn sáng như bạc dưới ánh trăng, thỉnh thoảng có cá bơi nhảy ra khỏi mặt nước, đánh vỡ ánh sao phản chiếu đầy hồ.
"Đầm nước kia là nơi ở của Hàn thị sơn trang." Huyết Khôi Kiệu hạ xuống đất, một đoàn người lại không nhúc nhích, chỉ xuyên qua song cửa sổ cỗ kiệu, quan sát cánh cửa cách đó không xa từ giữa không trung.
Bùi Lăng chú ý tới, dù trong tầm mắt không có bất kỳ thứ gì đáng sợ, thậm chí thứ đáng sợ nhất là Huyết Khôi Kiệu, nhưng vẻ mặt đám người Trương Thạc đều rất nghiêm túc.
Nhận ra hắn đang suy nghĩ gì đó, Triệu Xương An giải thích nói, "Pháp trận của Hàn thị sơn trang do vị gia chủ trăm năm trước tự mình bố trí, tên là Âm Thủy Huyễn Liên đại trận, dưới tình huống bình thường có thể hoàn mỹ che giấu sự tồn tại của cả tòa sơn trang, bên ngoài không biết cách đi vào, dù có giẫm lên đầm nước kia cũng không có tác dụng gì."
"Nhưng thời gian trăm năm, Hàn thị ngày càng suy bại, từ mấy năm trước vì trận pháp này đã không được tu sửa nhiều năm, đã xuất hiện một chút sơ hở."
"Nếu không chúng ta căn bản không vào được."
"Mặc dù bây giờ có thể ngẫu nhiên thoáng nhìn thấy một góc sơn trang, nhưng thật sự muốn đi vào, còn phải chờ ngày mai... Vào lúc nào ngày mai?"
Hắn ta quay đầu hỏi Từ Tung.
Chẳng biết trong tay Từ Tung đã có thêm một Quỷ Thủ la bàn phức tạp từ lúc nào, mặt la bàn bị một Quỷ Thủ màu xanh biếc nắm chặt, kim đồng hồ bên là hai con manh xà màu xanh cực kỳ nhỏ.
"Theo tình hình trước mắt..." Từ Tung loay hoay la bàn chốc, nói, "Vào buổi trưa ba khắc ngày mai, đúng lúc trận pháp ngưng trệ thời gian một nén nhang, sẽ xuất hiện thông đạo ở gần cửa chính."
"Mấy đám người trước đều thất bại, dù bây giờ chúng ta không ở trong sơn trang cũng không thể sơ suất." Lúc này, Trương Thạc lên tiếng, "Tình huống không cần thiết, mọi người đừng rời khỏi Huyết Khôi Kiệu. Ngoài ra, Vương sư muội, ngươi lấy bản đồ ra, để tất cả mọi người nhìn xem."
Bên bờ Kính Trung Thiên.
Mặt kính to lớn chiếu rọi rõ ràng rành mạch cảnh tượng trong Kính Trung Thiên.
Vào lúc này, một tình cảnh đang hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người, lại là cảnh Bùi Lăng ác chiến với Bích Tinh Huyết Lang Vương.