Về phần Bùi Lăng, Lệ tiên tử thấy còn không bằng cả Bùi Hồng Niên, không đáng nhắc đến?

Cho nên, dù vì nàng sơ sẩy khiến người này chết bởi Diễm Cốt La Sát Đồ, cũng chỉ có thể nói là vận mệnh của Bùi Lăng đã vậy.

Liên quan gì đến nàng?

Vào lúc này, Bùi Lăng cũng quên mất Lệ tiên tử, lúc đang cảm nhận phương thức tu luyện quy củ của công pháp mới, đột nhiên hệ thống "leng keng" một tiếng: "Kiểm tra ra Vô Danh công pháp là công pháp song tu, cần đạo lữ mới có thể tiếp tục tu luyện..."

Bùi Lăng: "?!"

"Leng keng!" Hệ thống máy móc nói, "Kiểm tra ra ký chủ thiếu đạo lữ, hệ thống tặng miễn phí một đạo lữ..."

Ngay sau đó, Bùi Lăng trơ mắt nhìn cơ thể của mình dừng tu luyện, nắm lấy đạn hoàn ở bên cạnh, sau đó đứng lên, sải bước đi ra mở cửa, lấy tốc độ vượt xa tu vi hiện tại của mình lao nhanh ra ngoài.

"Hệ thống??" Bùi Lăng sắp bùng nổ, hắn không ngừng gầm thét trong suy nghĩ, "Ngươi mẹ nó nhanh dừng lại cho lão tử! Ngươi mẹ nó biết đây là đâu không? Tìm đạo lữ cho lão tử ở chỗ này, không phải tỷ muội của lão tử cũng là nữ nhân của huynh đệ thúc bá!"

Cuối cùng hắn đã hiểu, hệ thống thiểu năng này không hại chết hắn thề không bỏ qua!

Ngay lúc Bùi Lăng vắt hết óc cân nhắc phải giải quyết hậu quả thế nào sau khi bị gia tộc phát hiện loạn luân, hắn phát hiện một việc khiến hắn hoảng sợ muốn chết: Hắn lại đến Bích Ngô viện!

Hắn đi vào Bích Ngô viện!

Hắn không để ý đến thượng phòng ở trước mặt và khu của nha hoàn ở lại, mà đi theo con đường Bùi Tuyên dẫn hắn đi trước đó, đi thẳng đến tinh xá ở hậu viện!

Bên ngoài tinh xá, chuông gió trên mái hiên đột nhiên phát ra một tràng tiếng chuông dồn dập.

Lệ tiên tử ngồi trong phòng phát hiện, khẽ nhíu mày, vừa cảm ứng đã phát hiện Bùi Lăng đang lao nhanh đến chỗ của mình.

"Suýt nữa quên mất!" Lệ tiên tử hơi giật mình, trước đó nàng đồng ý lấy được ngọc giản sẽ giải trừ sự uy hiếp của Diễm Cốt La Sát Đồ với con cháu nhánh bên của Bùi thị, chỉ vì vội vàng phá giải phong cấm của La Tiều, đã ném việc này ra sau gáy.

Bây giờ Bùi Lăng không hề có quy củ xông tới, còn đập cửa vang lên ầm ầm, chắc là đã không chịu nổi.

Nghĩ đến đây, Lệ tiên tử tạm gián đoạn việc chữa thương, mở miệng nói: "Bản tọa..."

Nhưng còn chưa dứt lời, cửa tinh xá đột nhiên bị một cước đá văng!

Ngay sau đó, ánh mắt Bùi Lăng vô cùng tức giận, khuôn mặt lại bình tĩnh không lay động nhanh chân đi vào – lúc này Lệ tiên tử chỉ nghĩ hắn đang rất nguy hiểm, mới có thể làm ra loại việc đại nghịch bất đạo thế này, đang muốn mở miệng quát lớn, ai ngờ Bùi Lăng vừa vào cửa, trực tiếp ném một viên đạn hoàn về phía nàng.

Viên đạn hoàn kia "oành" một tiếng nổ thành bột mịn ở giữa không trung, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ căn phòng.

Thất Tuyệt Trấn Hồn Tán! Trong lòng Lệ tiên tử hoảng sợ, đây là át chủ bài của một mạch La Tiều, vốn tưởng đã dùng hết trong lúc đám đệ tử chạy trốn, lại rơi vào trong tay Bùi Lăng.

Nếu là lúc bình thường, tất nhiên loại thủ đoạn này không thể gây thương tổn cho nàng, nhưng trước đây không lâu vì giữ lấy ngọc giản Lục Dục Bí Điển, nàng vừa chống đỡ thần hồn tự bạo của La Tiều ngay chính diện, nhục thân hồn phách đều bị thương không nhẹ. Lúc này đang suy yếu, còn tưởng Bùi Lăng đến đây vì xin giúp đỡ, hoàn toàn không ngờ một tên con cháu chỉ là Luyện Khí tầng ba của nhánh bên Bùi phủ lại dám can đảm ra tay với mình.

Trong mắt Lệ tiên tử hiện ra vẻ kinh sợ, lại không kịp nói một chút nào, cứ vậy mềm nhũn ngã xuống!

Hệ thống chợt tiến lên, một tay kéo nàng đứng dậy từ dưới đất, đưa tay tháo mũ rèm, để lộ ra một khuôn mặt mềm mại như hoa như ngọc, làn da như tuyết môi đỏ như son, lúc này trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

CMN!

Vậy đã ngã???

Bùi Lăng còn tưởng mình sẽ bị một chưởng đánh chết, ai ngờ hệ thống lại một kích thành công.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...

"Hệ thống ngươi mẹ nó???" Hắn không biết hệ thống có bị điên hay không, dù sao hắn sắp điên rồi, trước đó Bùi Tuyên giới thiệu vị Lệ tiên tử này như thế nào?

Nếu không có gì ngoài ý muốn, đây là Thánh Nữ hạ nhiệm của Thánh tông!

Thánh Nữ!!!

Đây mẹ nó là người mà hắn có thể đụng vào sao???

Ngô Đình Hi chỉ cầm một phần công pháp ngọc giản thôi, ngọc giản kia còn là sư tôn của hắn ta để lại, đã rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Hắn lại động đến Thánh Nữ hạ nhiệm của Trọng Minh tông, xin hỏi tro cốt của hắn phải ném cao mấy phần mới tốt?

Không đúng, hắn còn có thể có tro cốt sao?

"Leng keng!" Hệ thống vẫn như trước đó, không để ý đến ký chủ đang phát điên, kéo Lệ tiên tử ném lên trên vân sàng, thuần thục cởi bộ váy lụa đen trên người đối phương, chợt phát ra tiếng nhắc nhở, "Hoàn tất tặng đạo lữ, hiện tại tiếp tục tu luyện..." 

Ngay sau đó, Bùi Lăng nghiêng người đè xuống trong ánh mắt đang trợn to như sắp phun ra lửa của Lệ tiên tử...

Lúc này tâm trạng của hắn rất tuyệt vọng: Lão tử còn giữ được thân phận người trong cẩu đạo sao???

Ngay lúc vân sàng trong tinh xá đang lay động, Trịnh Kinh Sơn vội vàng quay về Bùi phủ, hắn ta đến chính đường tìm Bùi Tuyên: "Tìm được Ngô Đình Hi rồi sao? Người đâu? Đồ đâu?"

"Trịnh đạo hữu đừng vội." Bùi Tuyên đang nói chuyện với một phụ nhân, nghe vậy vội nháy mắt với phụ nhân kia, mỉm cười đứng dậy đón, giải thích, "Ngô Đình Hi đã bỏ mình, về phần đồ vật, vừa nãy theo lời nói của con cháu tệ gia, Lệ tiên tử tự mình đi một chuyến, đã thu hồi lại."

Hắn ta sợ Trịnh Kinh Sơn quên hứa hẹn trước đó, "Chỉ là sau khi Lệ tiên tử trở về đã đến thẳng Bích Ngô viện, cũng không nhắc đến việc Thối Cốt Đan..."

"Nơi này là năm mươi viên Thối Cốt Đan." Trịnh Kinh Sơn nghe vậy, tiện tay ném ra một cái bình ngọc, nói, "Ta đi gặp sư tỷ."

Liền quay người đi mất.

"Gia chủ, cái là do Bùi Lăng nhà chúng ta lấy được." Phụ nhân kia đảo mắt, vội vàng đi tới nhắc nhở, "Lúc phân chia đừng quên chia cho Đồ Nhi nhiều một chút."

Bùi Tuyên cất kỹ bình ngọc, khẽ nói: "Ngươi đã nhắc đến Bùi Lăng, ta gọi ngươi đến đây cũng vì nói việc này. Những năm qua ngươi dạy bảo hài tử này thế nào vậy? Vào lúc mấu chốt lại không biết cân nhắc cho gia tộc! Hắn còn có cơ hội gặp mặt Lệ tiên tử một lần, ngươi đi nói với hắn một câu, để hắn bớt nghĩ cho bản thân, nghĩ đến Bùi gia nhiều hơn! Hắn là con cháu Bùi thị, Bùi gia tốt, chẳng lẽ không có chỗ tốt cho hắn sao?"

Phụ nhân kia là kế mẫu của Bùi Lăng, nghe vậy đôi mắt sáng lên: "Lệ tiên tử có ban thưởng gì cho Bùi Lăng không?"

"Ta cũng không biết." Bùi Tuyên từ tốn nói, "Ta đường đường là gia chủ, chẳng lẽ còn đi ngấp nghé đồ vật của con cháu hậu bối?"

"Ta đã biết." Phụ nhân cười lạnh, nói, "Gia chủ yên tâm, nếu Bùi Lăng tự giấu giếm riêng, ta sẽ khiến hài tử kia hiểu chuyện. Chỉ là, ta tốn nhiều sức như vậy, Đồ Nhi nhà ta…"

Bùi Tuyên gật đầu: "Ta sẽ để Hồng Niên dạy bảo hắn nhiều hơn."

Trong lúc bọn họ bàn bạc, Trịnh Kinh Sơn đã trở lại Bích Ngô viện, vội vàng muốn đi gặp sư tỷ, chỉ là chưa đến gần đã nghe được tiếng chuông gió vang đội ở tinh xá, sóng âm cuồn cuộn khiến Trịnh Kinh Sơn choáng váng từng cơn, hắn ta biết pháp bảo bản mệnh của sư tỷ mình rất lợi hại, không dám tới gần, chỉ đứng ở đằng xa khom người nói: "Sư tỷ?"

Một lát sau trong tinh xá cũng không đáp lại, ngược lại đầu lâu trên chuông gió càng ngày càng bực bội, tất cả hồn phách đang gào thét chạy loạn, dao động bất an.

Trịnh Kinh Sơn gắng gượng chống đỡ một lát, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực như muốn nôn ra máu, hắn ta không chịu được, hơi do dự nói, "Sư đệ tạm thời cáo lui, chờ chút nữa lại đến lắng nghe sư tỷ phân phó."

Sau khi lùi lại, cách xa tinh xá, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới trở về phòng của mình.

Chỉ là mới tới cửa đã cảm thấy không thích hợp: Cánh cửa này lại công khai mở rộng như vậy?

Bởi vì sư tỷ không thích bị làm phiền, sau khi hắn ta vào ở Bích Ngô viện đã đuổi tất cả hạ nhân đi, chỉ có lúc mình rời đi mới để bọn họ sắp xếp lại đình viện, nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ vào phòng.

Trên dưới Bùi phủ cũng không có can đảm chống lại phân phó của hắn ta.

Trước khi hắn rời đi, rõ ràng đã đóng cửa lại, vậy cửa mở là xảy ra chuyện gì?

Trịnh Kinh Sơn bắt đầu đề phòng, bấm pháp quyết rồi mới chậm rãi đi vào bên trong, kết quả vừa đi vào đã bị mùi hôi thối phả thẳng vào mặt đến ngã ngửa.

Hắn ta không dám sơ suất, nhanh chóng tìm kiếm một vòng xác định không có ai, lúc này mới cẩn thận nhìn về phía phát ra mùi hương khác thường.

Với kinh nghiệm của Trịnh Kinh Sơn, chẳng mấy chốc đã nhận ra có người tu luyện trong phòng của hắn ta, lúc đột phá một tiểu cảnh giới đã để lại lại mùi vị khác thường và dấu vết này, không khỏi giận tím mặt!

Hắn ta chợt quát hỏi Diễm Cốt La Sát Đồ: "Lúc ta không ở đây, là ai xâm nhập?"

Hơn trăm mỹ nhân trong Diễm Cốt La Sát Đồ cùng nhau che miệng cười trộm, trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng "hì hì" không dứt ở trong phòng, như xa như gần, như thật như ảo… Trịnh Kinh Sơn lại nghiêng tai lắng nghe, gật đầu không ngừng, một lát sau trên mặt hắn ta lộ ra vẻ dữ tợn: "Chỉ là con cháu nhánh bên của Bùi thị lại có gan càn rỡ như vậy! Chỉ làm đồ ăn thì quá dễ dàng cho hắn! Các ngươi chờ đấy, ta đi lột da hắn."

Nói xong, cũng không quan tâm việc nghỉ ngơi, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Vào lúc này này, tiếng chuông gió dồn dập trong tinh xá ở hậu viện Bích Ngô viện đột nhiên dừng lại!

Chợt vang lên như tiếng mưa nặng hạt đánh vào chuối tây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play