Cứ như vậy, ta theo Trầm Tranh về nhà.

 

Nhà hắn có hai gian lợp rơm, một gian để ở, còn một gian chứa đồ.

 

Đồ đệ Tiểu Đông của hắn là một cậu nhóc lanh lợi, nhanh chóng thu dọn căn phòng chứa đồ, mua thêm một cỗ quan tài, cẩn thận đặt đệ đệ ta vào đó để đặt linh cữu.

 

Hắn còn ở linh đường an ủi ta:

 

"Sư nương đừng quá đau buồn, tiểu cữu cữu nhất định sẽ được đầu thai vào nhà giàu sang. Người cứ yên tâm mà chung sống với sư phụ đi!"

 

Đau buồn, ta làm sao mà đau buồn được. Yên tâm, đó cũng là chuyện không thể nào.

 

Cả ngày Tiểu Sơn nằm thẳng đơ giả làm người chec, mọi thứ ăn uống đều phải dựa vào ta đưa tới cho đệ ấy.

 

Nhưng từ bữa cơm tối, Trầm Tranh cứ dán mắt vào ta, ánh mắt như thể dò xét, cũng như giám sát.

 

Ta rửa bát, hắn ngồi ngay trong sân, xuyên qua ô cửa sổ mà nhìn thẳng vào mắt ta; ta đi múc nước rửa mặt, hắn lặng lẽ đứng kế bên; đến khi trăng đã lên cao, ta cũng xong hết mọi việc cần làm, mà hắn vẫn không nói một lời.

 

Chỉ dùng đôi mắt như "hỏa nhãn kim tinh" mà quan sát ta.

 

Mười sáu năm nay, ta chưa từng bị ai nhìn lâu như thể đang ngắm nhìn khỉ vậy.

 

"Ta ngủ ở đâu?"

 

Trầm Tranh thoáng sững lại, vẻ mặt bối rối hiện rõ trên gương mặt.

 

Hóa ra nãy giờ hắn chẳng nghĩ được điều gì hữu ích.

 

Hắn dẫn ta vào phòng ngủ, ném cho ta một chiếc chăn mỏng, ra hiệu bảo ta nằm vào phía trong cùng của giường.

 

Người đàn ông vốn ít nói rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đợi đệ đệ của nàng an táng xong, ta sẽ chính thức đón nàng vào nhà.”

 

Người đàn ông này... xem ra cũng khá là có phong độ?

 

Nhưng phong độ của hắn cũng chẳng địch lại tiếng ngáy ầm ĩ như sấm. Đợi đến nửa đêm khi hắn ngủ say, ta tính toán dẫn Tiểu Sơn bỏ trốn.

 

Hai mươi lượng bạc, đủ rồi.

 

Đủ để ta cùng đệ đệ đến thành Văn, rồi ổn định mua một ngôi nhà mới.

 

Nếu trưởng tỷ cần bạc, ta sẽ đưa hết cho tỷ ấy, chỉ mong cả nhà được đoàn tụ bên nhau.

 

Tiểu Sơn ăn xong bánh, có chút sức lực, hai đứa lén lút đến cửa lớn.

 

Một vài tấm gỗ ghép chắp vá, miễn cưỡng làm thành cánh cửa. Then cửa chỉ là một cành cây to bằng cổ tay, nếu để chống trộm cướp thì thật là sơ sài.

 

Huống hồ, đối với loại "trộm trong nhà" như ta đây.

 

Then cửa bị ta nhẹ nhàng rút ra, ánh mắt của Tiểu Sơn tràn đầy hy vọng nhìn ta, hai mươi lượng bạc trong vạt áo phồng lên, đệ ấy khẽ chạm vào chỗ gồ lên ấy, ngây ngốc cười.

 

Ta mở cửa, bước chân đầu tiên vừa mới đặt xuống.

 

Tiếng chuông trước mặt vang lên, phá tan màn đêm tĩnh lặng.

 

Tên Trầm Tranh độc địa này phòng bị ta, bày trận trong sân mà chẳng lộ chút sơ hở, nhưng ngoài cửa lại giăng hai sợi dây mỏng, còn buộc cả chuông lên đó!

 

Hắn đã đề phòng ta từ sớm!

 

Tiểu Sơn sợ đến mức chân nhũn ra, đứng một bên, người cứ mềm oặt mà ngả xuống.

 

Ta tức giận đạp đệ ấy một cái: "Về nằm trong quan tài ngay!"

 

Cùng lúc ấy, cửa phòng của Trầm Tranh bật mở.

 

Tiếng bước chân trầm nặng vang lên, chẳng mấy chốc hắn đã đến phía sau ta.



 

Ngón tay dày đặc vết chai của Trầm Tranh, một số chỗ còn khô nứt, nắm lấy cổ sau của ta, cảm giác như một mảnh vỏ cây cằn cỗi dán lên da.

 

Hắn siết chặt cổ ta, "Định chạy à?"

 

Hắn lại hừ lạnh một tiếng: "Dù ta có là thợ rèn, nhưng ta đâu có ngu."

 

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, vết sẹo bên má phải dưới ánh trăng càng thêm dữ tợn: "Nếu còn có lần sau, ta sẽ đập gãy chân nàng."

 

Ta thực sự kinh hãi, không biết thế nào lại đi nhớ đến cảnh hắn đập vào khối sắt ban sáng, trong lòng tự dưng thấy tủi thân: "Ngươi có nghe thấy gì không?"

 

"Nghe thấy cái gì?" Hắn vẫn còn giận dữ, đôi mắt chăm chăm nhìn ta.

 

Ta giữ vẻ mặt ngẩn ngơ, chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa: "Tiểu Sơn đang gọi ta, ngươi không nghe thấy sao?"

 

Bàn tay Trầm Tranh siết ở cổ sau của ta khẽ nới lỏng, dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng ta vẫn tinh ý phát giác ra.

 

Ta thêm mắm thêm muối, nói tiếp: "Vừa rồi trong đêm ta mơ thấy Tiểu Sơn tìm đến, nói rằng ở dưới khổ quá, không có áo mặc, không có cơm ăn..."

 

"Ta mới đặt hai mươi lượng bạc ngươi mua ta lên người Tiểu Sơn, rồi nghe thấy đệ ấy ở ngoài cửa gọi, bảo muốn ta đi cùng đệ ấy..."

 

Trầm Tranh thu tay khỏi cổ ta, ánh mắt lạnh lùng dò xét.

 

Đôi mắt dài sắc sảo dưới màn đêm càng thêm phần sắc bén, ánh nhìn vượt qua vai ta mà hướng về phía linh đường.

 

Ngọn đèn trường minh nơi đó bị ta dập tắt, đen ngòm.

 

Có lẽ chính bóng tối bất thường này khiến hắn d.a.o động trong suy nghĩ.

 

Hắn đẩy nhẹ lưng ta, ép ta tiến về phía linh đường: "Nếu nàng dám lừa ta, ta sẽ rứt lưỡi nàng ra."

 

Quả là người đàn ông tàn nhẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play